Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

chương 1830

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Cố Thành Trung, thật ra thì mong muốn của em đã thay đổi từ lâu rồi.

Trong lòng anh suy tính quá nhiều thứ.

Anh không bỏ được tập đoàn Cố Linh, không bỏ được bố mẹ người thân, cũng không bỏ được bạn bè thân thiết và anh em của anh. Anh sẽ không dễ dàng trêu chọc người khác, nhưng những người trêu chọc anh chắc chắn cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Anh chưa bao giờ là người tốt, có ơn thì phải trả, ân oán rõ ràng. Nhưng anh cũng không phải là người xấu, anh vẫn luôn làm những điều đúng đắn, không bao giờ làm những chuyện trái với lương tâm của mình.”

“Nếu anh chấp nhận làm một người bình thường, vậy thì em cũng có thể cùng anh trải qua một cuộc sống an nhàn thoải mái. Nhưng chú ba Cố của em chính là anh hùng mà, dù cho có bị nhét vào trong một đám đông thì cũng sẽ tự động tỏa ra ánh sáng, giống như ánh mặt trời vậy, tất cả mọi người đều phải chú ý.”

“Gó nhiều người từ sinh ra cũng chỉ là dân thường nhưng có những người ngay từ khi sinh ra đã có số phận vua chúa. Chẳng có ai tự nhiên có thể thành công cả. Trước kia anh để cho Cố Thành Trung xem thường, cười nhạo thật ra đấy chỉ là anh đang nghỉ ngơi dưỡng sức, che dấu năng lực. Ngay từ đầu mục đích của anh rất đơn giản, chính là báo thù, nhưng Cố Triệt không gánh vác nổi trách nhiệm lớn này, Cố Thiện Ninh thì đau khổ vì tình, mà Phó Thiết Ảnh lại tàn nhẫn, cảm xúc không ổn định.”

“Cho nên, anh không thể buông tha cho tập đoàn Gố Linh, vì đây cũng chính là công sức của ông nội anh. Vậy nên, sau khi em nhìn thấy được bộ mặt thật của anh, biết được năng lực thật sự của anh, thì những mong muốn của em cũng dần dần thay đổi.”

“Vậy thì hiện tại mong muốn của em là gì?”

Cố Thành Trung tò mò hỏi.

“Muốn cùng anh đồng cam cộng khổ, sau khi chết được chôn cùng một chỗ. Mỗi một ngày trôi qua cũng không phải để lại bất cứ tiếc nuối nào. Chỉ cần được ở cùng anh là được rồi, mỗi một ngày chỉ cần như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.”

“Em đã không còn là Hứa Trúc Linh nhát gan, sợ phiền phức trước kia nữa rồi, dù có gặp phải khó khăn như thế nào thì em cũng dám giúp đỡ anh cùng nhau đối mặt. Dù cho khó khăn sau này có là vách đá dựng đứng, hay là câu vồng sau mưa thì em cũng có đầy đủ khả năng và dũng khí để đứng ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh…’ “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

Vợ chồng trước sau như một, cô không muốn làm quá lên những khó khăn ập lên đầu mỗi người để đóng giả vợ chồng hạnh phúc.

Cô muốn cùng anh làm Phượng và Hoàng.

Hoàng không may qua đời, mà phượng nguyện ý chịu đựng năm trăm năm cô độc, cuối cùng lao vào hỏa hoạn, đốt cháy bản thân để đổi lấy sự sống cho Hoàng.

Cuối cùng khiến cho trời cao cảm động, Phượng niết bàn sống lại, Hoàng cũng lần nữa trở về, Phượng Hoàng vợ chồng hòa hợp hót vang.

Cô không muốn làm một con chim én, chim sẻ tâm thường dưới sự che chở của anh, cô muốn giống như Phượng và Hoàng, giúp đỡ anh, cùng anh đồng hành, cùng trải qua sinh tử, vinh nhục.

Cố Thành Trung nghe những lời này, cả người cũng hơi run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng rung động.

Cô gái nhỏ lúc đầu dường như không còn nữa, bây giờ cô hiểu chuyện, biết suy nghĩ. Mọi việc đều vì anh, vì tình hình chung mà suy xét.

Cô vấn hiền lành như vậy nhưng cũng hiểu rằng lòng người nham hiểm.

“Hứa Trúc Linh anh yêu em, yêu em của trước kia, lại càng yêu em của hiện tại.

“Nghĩa là sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio