Chương
Nguyên Doanh nghe vậy chỉ nghĩ bênh tâm thần của Bạch Minh Châu đang tái phát.
Anh ta xoa đầu cô ta, dịu dàng nói: “Không phải em đã nghĩ thoáng hơn rồi sao? Bây giờ sao vậy, lo lắng sau khi bọn anh sống với nhau thì sẽ bỏ rơi em hả?”
“Đúng, em lo lắng thể đẩy, em sợ… em sợ Cố Ngọc Vy sẽ ngăn càn chúng ta ở cùng nhau.”
“Ngốc quá, em gái và anh trai sống cùng nhau là đương nhiên, nhưng cuối cùng anh phải cưới vợ sinh lẽ con, còn em cũng sẽ lập gia đình. Em vẫn là em gái của anh, anh sẽ luôn bất chấp gian nguy vì em.”
“Nguyên Doanh… Nếu em lập gia đình, anh sẽ thể nào?” Cô ta dè dặt hỏi.
Nguyên Doanh nghe vậy thì đôi mắt trở nên sâu xa hơn, trông như màn đêm yên tĩnh.
Trước kia anh ta chưa từng nghĩ Bạch Minh Châu sẽ lập gia đình nhưng khi thấy cô ta đến trường thành,anh ta biết Bạch Minh Châu sớm muộn sẽ rời đi,
Vừa nghĩ đến cô em gái anh ta thương yêu, chiều chuộng và che chở cả đời này sẽ ở bên người khác thì trái tim của anh bỗng thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, anh ta vẫn sẽ chúc phúc.
“Nếu tìm được người ấy, nhất định phải dẫn tới để anh xem thử, anh sẽ kiểm định cho em.”
“Nếu anh hài lòng thì sao?”
“Nếu hài lòng. vây đương nhiên anh sẽ phải chúc phúc cho em rồi. Anh sẽ chuẩn bị cho em thật nhiều đổ cưới, chắc chắn sẽ không để nhà chồng khinh thường em.”
Bạch Minh Châu nghe vậy thi trải tim như bị tắc nghẽn.
Cô ta không cần anh ta chuẩn bị đồ cưới gì cà, cô ta chi mong anh ta có thể từ chối người khác thôi: “Nguyễn Doanh, em không muốn lập gia đình, anh cũng đừng cười người khác được không? Từ nhỏ đến lớn chúng ta luôn ở bên nhau, sao phải sống riêng chứ? Nguyên Doanh. Em không thích Cố Ngọc Vy, thật sự rất không thích, anh có thể đổi người khác nhưng chị ta thì không được. Anh không cảm thấy tính cách của hai người không hợp sao? Anh quen bình tĩnh và hờ hững nhưng Cổ Ngọc Vy rõ là người hấp tấp.”
“Cô ngốc này, em cũng vậy mà.”
“Em? Sao em có thể giống cô ta được? Em sống với anh hơn hai mươi năm, còn cô ta mới quen biết anh được mấy năm thôi.”
“Nhưng em là em gái của anh, còn Cố Ngọc Vy là người anh muốn lấy làm vợ.”
Nguyễn Doanh bình tĩnh nói.
Bạch Minh Châu há to miệng, còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nghe anh ta nói thể thì cổ họng đẳng chát, không thốt ra nổi một chữ.
Đúng vậy..
Cô ta chỉ là em gái, còn Cổ Ngọc Vy mới là người anh muốn lấy làm vợ.
Dù cô ta ba hoa chích chòe thế nào thì trong mắt Nguyên Doanh, cô ta cũng chỉ là em gái mà thôi!
Cô ta cúi đầu xuống, khóe mắt đỏ thẫm.
Cô ta cổ sức chớp mắt, nước mắt lăn xuống đất rồi nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa.
Khi ngẩng đầu lên, cô ta cười cười: “Thôi không nói nữa, mình về nhà đi.”
“Ừ, đi thôi”Nguyên Doanh đã ngà ngà say nên không chú ý tới, sau đó nắm chặt tay của cô ta lào đào đến nhà trọ của cô ta.
Đi khoảng hai mười phút mới đến, Nguyên Doanh muốn về nhưng lại bị Bạch Minh Châu cản lại.
“Nguyên Doanh, hôm nay chuyện của hai người đã được quyết định, là chuyện vui nên anh có thể… uống với em một ly không?”
Cô ta muốn say một trận, cùng anh… sống mơ mơ màng màng. Mong rằng khi cô ta tỉnh tảo thi vẫn sẽ là một Bạch Minh Châu lý trí, chỉ cần không gặp Nguyên Doanh nữa, cô ta sẽ ổn thôi.
Nhưng khi vừa gặp được anh, lý trí của cô ta nhanh chóng tan rã.
Cà ngày cô ta cử cảm thấy bối rối, biết rõ mình sẽ chi liên lụy đến anh ta, hai người sẽ không có kết quả gì nhưng cô ta vẫn này sinh lòng tham.
Lòng tham muốn có nhiều hơn,
Cô ta không nên ngăn càn hạnh phúc của Nguyên Doanh.
“Được.”
Nguyên Doanh không từ chối.Bạch Minh Châu lấy rượu cất trong nhà ra, vốn định chỉ nhấp một miếng rồi thôi nhưng rượu quá nống và có thể dập tắt khổ đau nên cô ta không kiếm được uống vài ly.
Nguyên Doanh cũng mơ màng cứ uống liên tục ly này tới ly khác.
Cuối cùng Nguyên Doanh uống nhiều quá nên ngủ mất.
Bạch Minh Châu nhìn đường nét anh tuần của anh ta, nước mắt cũng không thể nén nổi nữa bỗng tuôn rơi.
“Nguyên Doanh…”
Cô ta lớn tiếng gọi tên anh ta nhưng Nguyên Doanh không nghe thấy.
“Nguyên Doanh, anh hãy nghe cho kỹ đây, em thích anh. Em, Bạch Minh Châu thích anh.”
“Thích ghê gớm, thích đến đánh mất bản thân, thích đến phát điên. Chuyện này thật sự rất vô liêm sỉ, em xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi… Nhưng em có thể làm gì đây, em không kiếm soát được bản thân mình!”
“Nguyên Doanh, anh là bác sĩ giỏi nhất, anh có thế khám thử cho em không, Rốt cuộc em phải làm gì mới có thể quét anh ra khỏi tim em, rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể không thích anh nữa, anh nói cho em biết đi..”
“Trong lòng em rất khổ sở, anh có biết không? Anh có thể yêu người khác nhưng em đã đánh mất quyền để yêu rồi!”
Bạch Minh Châu mượn rượu đau khổ gào thét nhưng… Nguyên Doanh không biết.
Anh ta không biết nỗi đau của cô ta.
Cô ta quả nhập vai vào vở kịch này nhưng anh ta lại như người ngoài cuộc.
Cuối cùng cô ta hét lên khản cả cổ rồi buông rơi bản thân.
Cô ta âm thẩm gạt nước mắt: “Nguyên Doanh, em không muốn yêu anh nữa, em muốn tự kiểm soát bản thân mình.”
Cô ta thở hắt ra một hơi, để cái ly xuống, sau đó đỡ anh ta nằm lên ghế sofa.
Vốn dĩ chi muốn cho anh ta nằm xuống nhưng không ngờ anh ta đột nhiên nắm được áo của mình, cả người cô ta cũng ngã xuống theo.
Cô ta đụng vào lồng ngực của anh ta, quanh mũi đều là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người anh ta.
Không quá đậm mà có chút man mát.Mặt của anh ta gần trong gang tấc.
Trái tim của cô ta bất chợt đập lên liên hồi. Tối nay… có phải cô ta có thể buông thả bản thân một lần không?
Cô ta đánh bạo nghĩ, sau đó có người lấy hết can đàm hôn lên đôi môi mòng của anh ta.
Lần này, cô ta không hôn lướt qua mà hôn rất sâu, sâu đến tận xương tủy.
Cô ta hôn một cách vụng về, muốn cạy mở răng của anh ta nhưng chỉ tốn công vô ích.
Ngay khi cô ta muốn từ bỏ thì đột nhiên người đàn
ông bên dưới có phản ứng.
Cô ta chỉ cảm thấy trời đất đào lộn, cơ thể bị Nguyên Doanh đặt lên ghế sofa.
Cô ta mất đi tất cả quyền chủ động.
Cô ta khiếp sợ nhìn người đàn ông bên trên, thấy anh mở đôi mắt phượng hẹp dài ra.
Trái tim của cô ta cũng vọt lên tới cổ họng. Nguyên Doanh… biết không?
Cô ta vô cùng căng thẳng, đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Nguyên Doanh: “Đừng quay… Ngoan nào,”Nguyên Doanh… Anh nhìn em, anh biết em là ai không?”
Cô ta cẩn thận hỏi.
“Đừng quậy..”
Nguyễn Doanh uống say mèm nên hoàn toàn không biết cô ta đang nói gì.
Anh ta chi biết cô ta làm minh rất không thoải mái, cơ thể… có một cảm giác quái lạ.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì thờ phào nhẹ nhõm, ý thức của anh không còn tỉnh táo nữa.
Nguyên Doanh có một tật xấu là uống nhiều quá sẽ bị quên những chuyện đã xảy ra vào lúc đó.
Vậy có phải nghĩa là tối nay dù xảy ra chuyện gì thì ngày mai anh ta sẽ chẳng nhớ gì nữa?
Cô ta bỗng trở nên vui vẻ, cánh tay ngó sen ôm lấy cổ anh ta rối chủ động đưa đôi môi đò mọng lên.
Cô ta chỉ đơn giản muốn hôn anh ta thôi nhưng… càng không thể cứu vãn nữa rồi.
Anh ta trở nên điên cuống hơn.
Thậm chí bắt đầu lần mò trên người cô ta…
Cô ta như nhận ra điều gì nên lập tức nhíu mày, theo bản năng muốn muốn đấy anh ta ra nhưng ma xui quỷ khiến.
Cô ta do dự.
Cô ta không nở. Trong lúc cô ta chần chừ thì Nguyên Doanh đã triển khai đợt tấn công mãnh liệt.