Chương
Cô hiền lành, hắn ta chỉ làm vậy với những người vô tội lương thiện.
Mà đối với ác nhân, quả thực không chỉ lấy ác trị ác. Bởi vì cô là một người hiền lành, chỉ biết làm tổn thương chính mình, tổn thương người thân cận của mình.
Tư tưởng trước kia của cô thực sự quá ngu muội ròi. Bây giờ cô phải suy nghĩ lại thật Kĩ.
“Bây giờ em đang mang thai, không nên đụng tới những thứ giết chóc đó, rất dễ bị dính thù oán chém giết, đối với em và cả đứa trẻ đều không tốt.”
“Em muốn học… Em không muốn dùng để giết người, em chỉ muốn tự vệ thôi. Lúc người khác muốn giết chết em, thì em cũng có thể phản kích lại. Cố Thành Trung, dạy em đi. Đây không phải chuyện gì xấu cả.”
Cố Thành Trung nghe vậy, liền rơi vào trầm tư.
†a sẽ ra tay giết chết cô.
Nếu như hắn ta phát hiện ra cô, nổ súng trước cô, tất nhiên là muốn mạng sống của cô.
Cô hiền lành, hắn ta chỉ làm vậy với những người vô tội lương thiện.
Mà đối với ác nhân, quả thực không chỉ lấy ác trị ác. Bởi vì cô là một người hiền lành, chỉ biết làm tổn thương chính mình, tổn thương người thân cận của mình.
Tư tưởng trước kia của cô thực sự quá ngu muội ròi. Bây giờ cô phải suy nghĩ lại thật kĩ.
“Bây giờ em đang mang thai, không nên đụng tới những thứ giết chóc đó, rất dễ bị dính thù oán chém giết, đối với em và cả đứa trẻ đều không tốt.”
“Em muốn học… Em không muốn dùng để giết người, em chỉ muốn tự vệ thôi. Lúc người khác muốn giết chết em, thì em cũng có thể phản kích lại. Cố Thành Trung, dạy em đi. Đây không phải chuyện gì xấu cả.”
Cố Thành Trung nghe vậy, liền rơi vào trầm tư.
Cô nói không sai, người thì không có khả năng hại ai nhưng nhất định phải có sự phòng bị.
Mặc dù sống ở trên đảo thì sẽ khá yên tĩnh, không bị ai quấy rầy cả.
Nhưng để phòng trước mọi chuyện, hay là học đi.
Để phòng trước mọi chuyện…
Cái này rốt cuộc là cái gì chứ, mình lại đang chấp thuận cái gì đây?
Cố Thành Trung cuối cùng cũng gật đầu, không hỏi cô thêm gì nữa.
Quả nhiên như cô dự đoán, Cố Thành Trung có mang súng tùy thân.
Nhưng ban đầu anh không định dạy cô bằng súng thật, mà chỉ để cho cô dùng súng đạn cao su. Súng này bắn vào người cũng đủ để đau mấy ngày rồi.
Nòng đạn vẫn có đủ lực để chạm đích, vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Hứa Trúc Linh hướng về phía bia đạn, lúc cô cầm chiếc súng đạn cao su, tim cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô híp một mắt lại, nhắm vào bia, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó bóp cò.
Sau đó một tiếng nổ lên, tay cô cảm thấy hơi tê.
Cố Thành Trung đi tới kiểm tra cái bia đạn, phát hiện ra đạn không hề bắn trúng vào.
Hứa Trúc Linh không biết tại sao, khi nghe được anh nói vậy, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thành Trung thấy vậy, nói: “Không học nữa, dù sao thì sau này em cũng không dùng được.”
Dứt lời, anh lấy súng đạn cao su từ tay cô, Hứa Trúc Linh cố chấp lùi về phía sau, đáp lại: “Em có thể học được.”
“Em không cần học đâu.”