Chương
“Tôi đúng là không có tư cách. Cố Linh với tôi cũng đâu có quan hệ gì. Anh cho rằng cách ra thị phi cách xa đất liền là có thể xây dựng phát triển lại sao?
Tập đoàn danh tiếng nát vấn là nát, đến chi nhánh ở London cũng không đỡ được đâu. Nếu như anh chấp nhận đối mặt với cục diện rối rắm này thì tôi cũng không có lời gì để nói.”
“Nếu như anh cần tôi, tôi có thể giúp được anh. Nếu như anh không cần thì tôi sẽ ở Đà Nẵng chờ người phụ nữ của tôi học xong và kết hôn luôn.”
“Cố Thành Trung, lần này không ai có thể giúp được anh đâu, chỉ có chính anh thôi. Nếu như anh quyết định đánh trận này, cần sự giúp đỡ của tôi, thì anh cứ phân phó. Anh chỉ cần dẫn đầu.
Nhưng nếu anh không đánh, mất mặt xấu hổ cũng đừng kéo theo tôi. Anh vứt công việc ở đây, tôi không đỡ nổi.”
Phó Thiết Ảnh hết sức khinh thường nói, trong lời nói đều tràn ngập ý cười đùa cợt.
Đùa cợt anh là một kẻ nhát gan, chưa đánh đã chạy.
Những lời này vào trong lỗ tai anh hết sức chói tai, giống như một chiếc gai nhọn đâm vào vậy.
Phó Thiết Ảnh luôn luôn không hài lòng với bản thân mình, biết hành động của anh ta đều là kẻ hèn mọn, trong lòng luôn xem thường bản thân.
Anh băn khoăn quá nhiều.
Không có cách nào để bỏ qua được nó.
Khi hai người trâm mặc lại, ngay lúc này thì Hứa Trúc Linh lại ngã đập cái mông xuống đất.
Cô thực sự không thể nghe tiếp cuộc điện thoại này nữa, nhìn anh chịu đựng bị sỉ vả không nói ra được, trong lòng chắc chắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô không muốn nghe, liền xoay người đi, nhưng do ngồi xổm quá lâu chân bị tê luôn.
Cô không đứng dậy được, còn bị ngã lại, cái mông như một toạc thành mấy múi.
Gố Thành Trung lập tức ngắt điện thoại, chạy lên cầu thang thấy Hứa Trúc Linh đang ở đó.
Hai người nhìn nhau, không khí như ngưng đọng lại.
Cô rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng lại cố kìm nén lại, sợ anh nói đến chuyện mình nghe lén điện thoại.
Anh không nói cô gì cả, trực tiếp bế cô lên, đưa đến chỗ bác sĩ.
Bác sĩ khi đến đây ở với họ đã được sắp xếp ở một mình trong một phòng nhỏ phía sau.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, không có gì đáng quan ngại cả, không cần lo lắng.
Sau đó hai người trở về nhà, bầu không khí vô cùng bối rối ngột ngạt.
“Em đi ngủ trưa đi, anh đi ra vườn hoa cho người hái ít hoa tươi.”
Anh thản nhiên nói, tựa như không có chuyện cuộc gọi vừa rồi.
Anh muốn tiếp tục giả bộ câm điếc cho qua chuyện, nhưng Hứa Trúc Linh đã chịu đủ rồi.
“Cố Thành Trung … Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, có gì thì thức dậy nói sau.”
“Anh không dám nói với em sao?”
Hứa Trúc Linh hỏi thẳng thắn.
Cố Thành Trung cứng người lại, bước chân rời đi cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
“Hứa Trúc Linh, thật ra thì em không đủ lanh lợi cho lắm, không hiểu rõ câu chuyện rồi.”