Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

chương 1867

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thân hình của cậu ta run rẩy vì sợ hãi, Diệu Miêu lập tức cảm thấy hối hận.

Cậu ta là một tên ngốc không biết gì, chỉ có Phó Minh Tước chăm sóc cậu ta đến bây giờ.

Khó khăn lắm cậu ta mới có một gia đình, đả kích cậu ta làm gì chứ.

“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không rời xa cậu đâu.”

Đang nói, đột nhiên bên tai cô ấy truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của cậu ta.

Diệu Miêu giật mình, nhìn sang, chỉ thấy ông bố ngã trên đất, mượn sức rượu, đâm chai rượu vào sau lưng cậu ta.

Khoảnh khắc đó, con mắt Diệu Miêu co rút lại. : Ông ta, thật sự đáng chết!

Cô ấy dùng chân hung hăng đá văng ông ta ra, người đàn ông đó đập vào tường nửa sống nửa chết.

Cơ thể Phó Thanh Viên mềm nhũn, tâm mắt trở nên mơ hồ.

“Phó Thanh Viên…”

Vết thương sau lưng cậu ta chảy rất nhiều máu, ướt đẫm cả áo.

“Cậu đừng dọa tôi! Đồ ngốc, cậu đừng dọa tôi!”

Lần đầu tiên, Diệu Miêu thấy hoảng loạn như thế này.

Đúng lúc này, cảnh sát và cứu hộ đã tới, Phó Thanh Viên được đưa lên xe của cứu hộ.

Diệu Miêu và đứa bé ấy bị đưa đến sở cảnh sát.

Bố của cô bé đã say đến mức không biết trời đất gì, cũng được đưa đến bệnh viện rồi.

Cho dù cảnh sát có hỏi cô ấy cái gì, cô ấy đều không nói.

Thế nhưng đứa bé đã khai rất nhiều điều.

Bố mẹ của cô bé đã ly hôn, mẹ lấy cô bé lấy người khác rồi, không quan tâm đến việc sống chết của con mình.

Mà bố cô bé là một người thất bại, chỉ biết ăn mà lười làm, còn nghiện rượu, mỗi khi uống say sẽ đánh cô bé.

Cô bé đã chịu đói nhiều ngày, thật sự không chịu nổi nữa, vậy nên định đến siêu thị trộm ít đồ.

Vốn dĩ cô bé đã lấy được đồ, chuẩn bị đi, thế nhưng lại đụng phải Phó Thanh Viên, nhìn thấy tiền trong túi áo cậu ta.

Vừa hay số tiên ấy bị lộ ra một góc, cô bé nổi lòng tham, không nhịn được mà lấy trộm.

Không ngờ bị Phó Thanh Viên bắt được, cô bé sợ hãi, thế nhưng Phó Thanh Viên không những không giữ cô bé, ngược lại còn cầm tay cô bé, đưa cô bé đi thanh toán.

Gậu ta còn đưa cô bé ra ngoài cửa, đưa tiền trong túi cho cô bé, bảo cô bé mua quần áo mới mà mặc.

Thế nhưng cô bé mới đi được hai bước thì lại gặp phải bố của mình, bố cướp tiền của cô bé, còn đánh cô bé một trận.

Phó Thanh Viên vẫn chưa đi xa, thấy vậy thì xông đến, thay cô bé đỡ mấy cái tát, những việc tiếp theo Diệu Miêu đã nhìn thấy.

Đứa trẻ vừa khóc, vừa kể lại.

Sắc mặt Diệu Miêu bình thản không chút cảm xúc, thế nhưng trái tim như bị ai đó bóp chặt.

Tên ngốc này, sao lại ngốc như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio