Chương
Ở bệnh viện có thư ký trông coi, một khi có tin tức gì sẽ báo cho họ.
Chuyện này bọn họ không nói cho vợ chồng Cố Đình Sâm biết, sợ hai người đó quá lo lắng, phải chạy bôn ba khắp nơi.
Cố Thành Trung định đợi người tỉnh dậy hãng nói, ít nhất bây giờ đã chắc chắn rằng không còn nguy hiểm đến tính mạng, đợi hồi phục như bình thường là được.
Buổi tối, Diệu Miêu đợi y tá đi khỏi mới trèo lên giường.
“Đồ ngốc, tôi sẽ báo thù cho cậu.
Cậu nói đúng, đàn ông không được đánh phụ nữ, người trưởng thành không được đánh phụ nữ, người già và trẻ em.
Có những người, đáng phải chết!”
Bàn tay nhỏ của cô ấy dịu dàng vuốt khuôn mặt cậu ta, hơi ấm từ tay tỏa ra.
Thế nhưng khi nói những lời này, cô ấy lại lạnh lùng đến mức đáng $ợ, không mang theo một tia tình cảm nào.
Thân hình gầy gò của cô ấy được phản chiếu trong ánh trăng, lạnh lùng và tuyệt tình.
Diệu Miêu híp mắt lại, quay người rời đi.
Tên nghiện rượu đó ở cùng một bệnh viện với bọn họ.
Cô ấy dựa theo góc chết tránh được camera, chui vào một phòng làm việc không có người, thay bộ đồ y tá và đeo khẩu trang lên.
Cô ấy dễ dàng tránh được camera, đảm bảo không có ai phát hiện ra mình.
Cô ấy đi vào phòng bệnh của tên nghiện rượu, ông ta hình như đang ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy khò khò.
Cô ấy lạnh lùng nhếch miệng lên, không tiếng động lại gần.
Giữa hai ngón tay cô ấy có một ống tiêm, chỉ một mũi có thể làm ông ta về trời.
Cô ấy làm việc mà không cần nghĩ đến hậu quả, cô ấy chẳng phải là loại người lương thiện gì, cũng không quan tâm đến việc tên nghiện rượu nây chết rồi, cô bé đó sẽ không còn chỗ để nương tựa.
Cô ấy lại dần, không do dự đâm một mũi vào cổ đối phương.Tên miền mới của bên mình là Truyen.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Người đàn ông đó đang chìm trong giấc ngủ cảm nhận được đau đớn, lập tức tỉnh dậy, trừng lớn mắt.
Ông ta nhìn thấy một đôi mắt âm u, bên trong đó chứa đầy hơi thở của sự chết chóc.
Ông ta vô cùng kinh ngạc, muốn ngồi dậy, thế nhưng toàn thân không có chút sức lực nào.
Cổ ông ta rất đau, ông ta vô thức giơ tay ra sờ, phát hiện ra là một ống tiêm.
“Cô… Cô làm gì tôi vậy?”
“Đưa ông về trời.”
“Tôi… Tôi không đắc tội với ai cả, tại sao cô lại làm vậy với tôi? Cứu mạng…
Cứu với…’ Ông ta muốn kêu gào, thế nhưng toàn thân không có sức lực, âm thanh cũng trở nên yếu ớt hơn.
Một lúc sau, ông ta từ trên giường bệnh ngã bịch xuống đất.
Ham muốn sống làm ông ta bò ra phía ngoài cửa.
Diệu Miêu chỉ lạnh lùng nhìn, nếu như không phải ở bệnh viện có nhiều người, lại phức tạp, cộng thêm việc có thể đánh động đến cảnh sát.