Chương
Cố Thành Trung vừa xuống biển lập tức cảm nhận được cơ thể mình cứng đờ, run rẩy từng đợt.
Anh nhất định sẽ khắc phục được. Anh cố nhịn xuống sự khó chịu, nỗ lực bơi về phía trước.
Có lẽ là do ý nghĩ muốn cứu các cô quá lớn mạnh, Cố Thành Trung vẫn luôn mạnh mẽ vực dậy thần kinh sắp tan vỡ, đủ để anh bơi lội trong biển.
Có điều… Khiến người ta thất vọng chính là trong phạm vi km không hề có gì hết.
Dưới nước chỉ có đá ngầm đen như mực.
“Không thể vào sâu hơn, chỉ có thể là lại.”
“Tôi muốn thử một lần nữa, trong phạm vi km!”
“Tôi đi cùng anh.”
Ngay khi hai người muốn lặn xuống đáy biển lần nữa, bỗng phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ê hai tên ngốc kia, bọn em ở đây nè, các anh đi đâu thế?”
“Giọng Cổ Ngọc Vy!”
Trái tim Nguyên Doanh run lên, vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy đằng sau có một chiếc ca nô đang tới gần.
Hứa Trúc Linh không ngừng múa may đôi tay: “Chú ba Cố, anh thấy em không?”
Hai người họ vội vàng bò lên trên ca nô, lái ra sau.
Còn đội cứu hộ thì đành từ bỏ. Sương mù trên biển đã nổi lên.
Cố Thành Trung nhảy lên ca nô của Hứa Trúc Linh, một tay ôm chặt cô vào lòng, dùng sức siết mạnh đến nỗi cô không thở nổi.
“Cố… Cố Thành Trung, em sắp bị anh siết chết rồi!”
Cô ho khan nói.
Cố Thành Trung không nói một lời, tình trạng đã rất nghiêm trọng, thế mà đột nhiên đổ về phía cô.
Hứa Trúc Linh bị đè trên ca nô, khiếp sợ nhìn Cố Thành Trung đã hôn mê, trong lòng vô cùng nôn nóng.
“Cố Thành Trung! Chú ba Cố, anh bị sao vậy? Anh đừng làm em sợ chứ!”
Cố Ngọc Vy rất bình tĩnh, vội chạy tới kiểm tra. Cố Thành Trung ngâm mình trong nước lâu như vậy, hơn nữa còn có phản ứng tâm lý, cơ thể đã chịu đựng tới cực hạn.
Hứa Trúc Linh xuất hiện, sợi dây căng chặt trong đầu anh cuối cùng cũng đứt ra. Vì vậy không thể chịu đựng nổi nữa.
“Không sao, hôn mê mà thôi, mau lên bờ đi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, lúc này mới thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi lên bờ, Hứa Trúc Linh vội vàng gọi ngư dân phụ tới đỡ Cố Thành Trung tới một cửa hàng lân cận.
Cố Ngọc Vy đang chuẩn bị đuổi theo, không ngờ tay lại bị Nguyên Doanh đẳng sau kéo lại.
Cô không kịp đề phòng, đột nhiên bị kéo về, đâm sầm vào lồng ngực Nguyên Doanh.
Toàn thân Nguyên Doanh ướt đẫm, gió lạnh thổi tới khiến cơ thể lạnh như băng.
“Anh không sao chứ? Anh mau về khách sạn thay quần áo ướt trên người ra đi. Em đi thăm anh ba xong sẽ qua chỗ anh.”
“Cố Thành Trung chỉ bị kiệt sức mà lâm vào hôn mê mà thôi. Cùng lắm là ốm sốt một trận, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
“Em biết, nhưng em vẫn không yên lòng, em…”
Cố Ngọc Vy còn chưa nói xong đã bị Nguyên Doanh ôm chặt vào lòng.
Bàn tay to xuyên qua mái tóc đen của cô, một tay khác kéo eo thon của cô lại.
Anh đột nhiên thân thiết khiến cơ thể Cổ Ngọc Vy cứng đờ, trái tim khẽ run lên.
Anh… anh đang?
“Xin lỗi, làm bẩn quần áo em rồi.”
Cổ Ngọc Vy nghe vậy hơi bất đắc dĩ, hiện tại là thời điểm quan tâm đến quần áo sao?
“Anh… không sao chứ? Sao đột nhiên anh lại…”
“Anh cho rằng người gặp nạn ở rừng san hô là em.”
Nguyên Doanh thốt ra một câu thật dài, nghĩ đến sự lo lắng thấp thỏm vừa nãy của mình, quả thực còn đáng sợ hơn cả việc tiến hành một cuộc phẫu thuật ghép tim.
Suốt cả hành trình trái tim căng chặt, áp lực khiến anh suýt không thở nổi. Anh thân là một bác sĩ, vốn nên xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng khi tưởng tượng ra người gặp nạn chính là Cố Ngọc Vy, Cố Ngọc Vy có khả năng sẽ chết, trái tim của anh giống như bị một bàn tay to bóp chặt, khiến anh không thể nào thở nổi.
Anh lang thang trong biển, không có mục tiêu tìm kiếm, lòng nóng như lửa đốt, sợ mình chậm trễ một giây thôi cô sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
“Cố Ngọc Vy, có thể anh chính là kẻ ngốc nhất thế giới. Em vẫn luôn hỏi anh yêu ai, vì sao lại cưới em. Mà anh lại khờ dại hồ đồ nói với em rằng anh không hiểu chuyện tình cảm. Thì ra anh đã sớm hiểu được tình cảm của em, lại không hề đáp lại. Chẳng qua chỉ do chính anh không hiểu rõ bản thân mà thôi.”
“Anh muốn cưới em không chỉ vì em là cộng sự ăn ý nhất của anh, mà em còn là người bạn đời thích hợp nhất với linh hồn này của anh. Em thật sự là người thích hợp với anh nhất, nhưng anh cưới em không phải vì điều này, mà là… em làm bạn một hành trình, khiến anh muốn cả đời được bên em.”
Anh là một tên ngốc, mãi đến giờ mới bừng tỉnh hiểu ra, cô yên lặng trả giá nhiều năm như vậy đã sớm thay đổi trái tim anh.
Trước khi gặp cô, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Sau khi gặp cô, anh liền không nghĩ đến chuyện kết hôn với người khác nữa.
Cố Ngọc Vy đột nhiên nghe được lời bộc bạch từ đáy lòng này, trái tim nhảy lên thình thịch, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cô đang nằm mơ sao? Hạnh phúc sao lại tới bất ngờ đến vậy?
“Nguyên Doanh, em đang nằm mơ sao? Anh… luôn yên lặng, sao đột nhiên lại nói nhiều lời ngon tiếng ngọt với em như vậy? Là anh điên rồi hay em điên rồi?”
“Anh nói thật lòng.” Nguyên Doanh cúi người, hôn lên đôi môi hơi hé mở vì kinh ngạc của cô. Anh là một người cấm dục, nhưng hiện tại lại rất muốn hôn cô, nhấm nháp mỹ vị là cô.
Cố Ngọc Vy cảm thấy bản thân sắp hạnh phúc chết đi được.
Nếu đây đúng là một giấc mơ, vậy cô hy vọng mình mãi mãi không tỉnh giấc.
Cô không phải người con gái e dè, hiếm có dịp anh chủ động, cô càng muốn nhiệt tình đáp lại anh!
Cô lấy hết can đảm, nhón chân, đôi tay vòng qua ôm eo anh.
Trên bãi biển, vì trời sắp mưa nên mọi người đã đi hết.
Chỉ có bọn họ còn ở đây. Mưa to trút xuống tầm tã.
Nhưng bọn họ cứ như không phát hiện ra, vẫn đứng trong mưa trao nhau chiếc hôn nồng nhiệt.
Xong việc, Hứa Trúc Lâm rất khó hiểu, Cố Thành Trung và Nguyên Doanh đổ bệnh thì hợp lý, vì sao ngay cả Cố Ngọc Vy cũng bệnh nốt?
Hiện tại ba phòng có ba kẻ bệnh tật, chỉ mình cô nhảy nhót tưng bừng.
Cố Thành Trung bệnh nghiêm trọng nhất, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Nguyên Doanh tới xem qua, nói ngủ qua đêm nay, hạ sốt rồi sẽ ổn.
Hứa Trúc Linh biết Nguyên Doanh sẽ không lừa gạt mình, nhưng vẫn lo lắng đề phòng.
Lần đầu tiên cô thấy Cố Thành Trung bị bệnh, nằm yên tĩnh trên giường không nhúc nhích.
Dáng người cao ráo, gương mặt điển trai.
Mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng không ảnh hưởng chút nào tới độ đẹp trai của anh.
Aiz, người bệnh rồi mà vẫn đẹp như thế nữa!
Trán anh rỉ mồ hôi, cân không ngừng dùng khăn ấm lau đi.
Rõ ràng có thể tìm điều dưỡng làm, nhưng Hứa Trúc Linh vẫn muốn tự tay làm.
Giao cho người khác cô không yên tâm, so ra vẫn kém với mình tự tay chăm sóc chu đáo.
Cô thay khăn lông cho anh, đang muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới Cố Thành Trung như cảm nhận được, nắm chặt tay cô.
“Đừng đi!”
Xong rồi…
Lại nữal Hứa Trúc Linh kêu rên một tiếng trong lòng, kéo kéo, anh lại tăng lực nắm.
“Chú ba Cố, anh thả tay ra mau, không thả em chém anh đấy…”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong liền nghe được anh lẩm bẩm.
“Đừng đi, anh sẽ sợ lắm… Hứa Trúc Linh, anh sẽ không để em gặp phải chuyện gì đâu, anh đi cầu xin anh hai, xin anh ấy đừng mang cả em đi, nếu không anh biết làm gì bây giờ…”
Hứa Trúc Linh nghe anh nói, trái tim run lên.
Lúc này cô không uy hiếp nữa, mà yên lặng ngồi xuống.
“Em không đi, em không đi đâu nữau l em ở đây chờ anh. Em xin lỗi vì lại làm anh lo lắng. Hình như em chỉ biết gây phiền phức cho anh mà thôi.”
“Cố Thành Trung, anh đừng đối xử với em tốt như vậy nữa, em sẽ ỷ lại vào anh đấy. Em sợ một khi rời khỏi anh, em không thể tự sống sót nữa.”
Hứa Trúc Linh dựa vào lông ngực anh, có chút khổ sở: “Anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ nghiện mất……