Chương
Mỗi người một vẻ, sàn sàn như nhau ai mà phân biệt cho được.
Cô lắc đầu: “Không so được, cảm giác không giống nhau.”
“Chị Trúc Linh, đáp án tiêu chuẩn vào lúc này hẳn là anh Thành Trung đẹp ) rồi.
Châu Vũ khóc không ra nước mắt, vần liều mạng cứu vấn.
Bạch Minh Châu nghe vậy, nói: “Châu Vũ, hiện tại chỉ có ba chúng ta, người hầu đều được chị đẩy đi rồi, em sợ cái gì. Những lời này chỉ để dỗ đàn ông, giờ họ không ở đây, nên nói thì cứ nói. Như chị nè, Ôn Mạc Ngôn tới đây thì có sao, chị sẽ nói cho anh ta biết, chị thèm muốn anh Hồ đã lâu rồi nhé!”
“Chị Minh Châu…. Nói chuyện phải cẩn thận, họa từ miệng mà ra đó!”
Châu Vũ liều mạng nháy mắt, cả người đều cứng ngắc, từ sau lưng tỏa ra sự sợ hãi vô hình.
Cô thấy được hai gương mặt cực kì âm trầm, tựa như muốn ăn thịt người thường vậy.
Mà ánh mắt Phó Thiết Ảnh cũng chả thiện lương gì, âm u mà nhìn chăm chằm cô.
“Trúc Linh, cậu còn chưa nói đâu, rốt cuộc là ai đẹp. Mau lựa một đi chứ?”
“Chồng tớ chứ còn ai.” Cô cười nói, Châu Vũ thở dài nhẹ nhõm, nhưng thở còn chưa xong hơi, trái tim đã lại vọt lên cuống họng: “Nhưng mà…. Tớ cũng thích nam thiếu niên nữa, giống em trai nhà bên, khi cười rộ lên liền khiến cho người thích vô điều kiện, cảm giác giống như ánh mặt trời sưởi ấm cõi lòng ấy.”
“Hì hì, quả thật rất thu hút người thích, tớ cũng thích mấy cậu nhóc như vậy.”
“Rất thích đúng không?”
Đúng lúc này, từ phía sau truyền tới thanh âm cực kì giận dữ.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, lại tựa như là từng tiếng bật ra khỏi hàm răng vậy.
Bạch Minh Châu nghe thấy liền cứng đờ cả người, tươi cười trên mặt đông cứng, từ từ sụp đổ.
Gô không dám quay đầu nhìn, giờ phút này cả đại não đều trống rỗng.
Hứa Trúc Linh quay đầu lại nhìn, đúng lúc đụng vào ánh mắt âm trâm khó hiểu của Cố Thành Trung, tựa như biển rộng nhấp nhô từng làn sóng ngầm, làm người ta nhìn vào mà sởn gai ốc.
Cô vừa mới nói cái quái gì vậy trời?
“Em…em mộng du đấy, em trở về ngủ tiếp đây.”
Cô lập tức giả vờ ra vẻ mắt dại ra, lập tức đứng dậy, cứ thế đi thẳng ra cầu thang lên lầu.
Cố Thành Trung hí mắt, lá gan cô gái nhỏ này ghê gớm đấy, lại dám trắng trợn khen ngợi đàn ông khác ngay trong nhà, đây là muốn nổi dậy phải không?
Nói chuyện khí thế ngất trời như thế, vậy mà còn không keo kiệt câu từ để tự ca ngợi mình.
Hiện tại thích mấy thằng nhóc nhỏ tuổi đẹp trai, còn không thích một ông chú thành thục như anh sao?
“Mấy người tự xử lý chuyện nhà mình đi, ai cũng bận rộn vội vàng ở ngoài mà lại chẳng biết nội bộ hỗn loạn thế này. Cứ dẹp thù trong trước rồi lại xử giặc ngoài, không thì tối các cô vợ ngủ với mấy người lại mơ tưởng lông mi hoàn mỹ chân dài lớn cơ bụng đẹp thiếu niên tuấn tú v…v… Thì đúng là “gia môn bất hạnh” rồi đấy.
Cố Thành Trung âm u nói, sau đó bước lên lầu đuổi theo Hứa Trúc Linh.
Ôn Mạc Ngôn đẩy mắt kính, đi tới trước mặt Bạch Minh Châu.
Cô liếc qua khóe mắt, trong lòng hơi lộp bộp.
Hình như vừa thấy Thiện Ngôn.
Xong con bê rồi!