Chương
Người anh em…
Diên nghe thấy mấy từ này, bước chân liền khựng lại.
“Tôi và anh, không phải là anh em gì ) cả.
Anh ta lạnh lùng nói.
“Anh có thể không xem tôi là anh em, nhưng tôi thì không thể. Nhưng dù nơi nào cần tôi, tôi tuyệt đối không chối từ.
“Anh hãy lo cho bản thân mình trước đi, tôi sẽ về London một chuyến, những ngày tới anh nhớ để ý đến nhà họ Quý nhé. “
“Được.”
Diên vội vàng rời đi, anh ta muốn quay về Kettering một chuyến.
Diên rời đi ba ngày, lúc quay về phần lớn thân thể anh ta đều bị thương. Quần áo che kín người nên nhìn từ bên ngoài vốn không có gì bất thường.
Khi anh ta trở về nhà họ Quý, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đều có chút kỳ quái.
Diên không cần hỏi cũng biết, là liên quan đến chuyện Lê Sa.
Lê Sa vẫn chưa quay trở lại, nhưng vị thân vương Chiêu Nhân đó đã đến.
Việc này náo loạn đến mức sôi sục, ai ai cũng biết.
Không ai dám nhắc đến việc của Lê Sa, sợ rằng Diên sẽ không vui, ngay cả Hứa Trúc Linh cũng im lặng không nói gì.
Hứa Trúc Linh đã mấy ngày không ra khỏi cửa, Diên đưa cô ra ngoài hít thở không khí trong lành, thực ra cũng là để chính mình được hít thở.
Hứa Trúc Linh thấy anh ta vốn không có tâm trạng mua sắm, liền tìm một nhà hàng, tùy tiện gọi vài món ăn, ngồi nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng hai bọn họ.
“Vậy ở đây đi, em mệt quá, không muốn đi nữa”
“Được, chắc em cũng đói rồi, phục vụ, gọi món.”
Diên nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trái tim có chút run rẩy, nhưng ngay lúc đó anh ta không đủ dũng khí để quay đầu lại.
Nhưng Hứa Trúc Linh đang ngồi đối diện hắn, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên cạnh Lê Sa còn có một người đàn ông mặc vest, hơi gây một chút, dáng người cao, đeo kính gọng đen, nhìn có chút cứng ngắc.
Nhưng anh ta rất cẩn thận, kéo ghế cho Lê Sa, còn mỉm cười ấm áp với cô ấy.
Lời nói cử chỉ của anh ta bộc lộ một cảm giác thanh nhã quý tộc, hơn nữa còn đối với người khác rất hòa nhã, nói chuyện với phục vụ cũng từ tốn và dễ nghe.
“Lê Sa, em muốn ăn gì không?”
“Anh chọn đi.”
“Cũng được, em thích gì anh đều biết mà.”
Anh ta cười rồi nói.
“Anh chọn trước đi, em đi vệ sinh.”
Lê Sa đứng dậy, vừa quay lại cô ấy liền nhìn thấy bàn của Hứa Trúc Linh và Diên.