Chương
“Anh bình tĩnh chút, tôi là vị hôn thê của thân vương, tương lai là người của hoàng thất, anh động đến tôi… chính là làm nhục toàn bộ hoàng thất!”
“Em không yêu anh ta.”
Diên hung hăng nhíu mày, lạnh lùng nói “Tôi yêu hay không quan trọng vậy sao? Từ khi tôi sinh ra những gì tôi muốn làm đều được lên kế hoạch sẵn.
Tôi không có quyền phản kháng, tôi được hưởng hết thảy đều là do công ty Nhật Kinh cấp cho, tôi phải phục tùng mệnh lệnh. Chị muốn tôi gả cho ai, tôi liền gả cho người đó, bảo tôi làm gì, tôi liền làm đó, có vấn đề gì sao?”
“Tôi khuyên cô tránh xa ta một chút, lúc trước gặp dịp thì chơi, chúng ta đều không cho là thật, cô hiện tại đang tính cái gì?”
“Lê Sa, cô là bởi vì tôi…”
Anh muốn đến gần cô một chút, nhưng lại bị cô cắt ngang “Không cần qua đây, làm ơn chú ý thân phận của mình, cũng làm ơn chú ý đến thân phận của ta, đừng đi quá xaI Tôi biết anh thích Hứa Trúc Linh, đối với tôi cũng không động tâm, Anh chẳng qua chỉ vì tôi đã cứu anh một mạng mà thôi. Nụ hôn này… xem như đền đáp đại ân này.”
“Anh không phải cảm thấy tôi nguy hiểm sao? Tôi là người của công ty Nhật Kinh và vị trí của tôi có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Bây giờ, khi tôi quay lại, Hứa Trúc Linh của anh sẽ không ở đó.”
Hứa Trúc Linh của anh không bị nguy hiểm, anh nên vui mừng mới đúng.”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, mang theo nồng đậm bi thương.
Diên nghe được điều này, vô cùng hối hận.
Hóa ra, lời nói vô tình của mình, đối với cô ấy mà nói lại tổn thương như vậy, khiến cô ấy canh cánh trong lòng, nhớ tới tận bây giờ.
Quả thực…
Anh ta thích Hứa Trúc Linh, nhưng cũng dần dần buông bỏ trong lòng.
Anh ta sẽ vấn đối xử tốt với cô ấy, vì chuyện của cô ấy mà bôn ba mệt nhọc Nhưng mà, đã không yêu nữa rồi.
Đối với Lê Sa, là hứa hẹn là đồng cảm, còn có… điêu gì khác nữa.
Là cái gì?
Anh ta hẳn là biết nhưng vẫn không nhận ra nó.
“Tôi cần phải trở về, vị hôn phu của tôi đang đợi, cảm ơn anh mấy ngày nay đã khoản đãi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Cô cúi đầu cảm ơn anh ta, rồi xoay người rời đỉ.
Nhưng anh ta… lại nắm chặt cổ tay cô.
“Anh buông tay, anh làm càn đủ chưa?
Cô nổi giận.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lại bị anh †a mạnh mẽ kéo vào trong ngực “Anh muốn mang em đi.” – “Đưa tôi đi? Nói thì dễ lắm, vị hôn phu của tôi là em trai của nhà vua, là Chiêu Nhân Thân Vương nổi tiếng lẫy lừng của nước Nga. Huống hồ… anh định dẫn tôi đi đâu?
“Đưa cô về Kettering, tôi có một khu vườn rộng đầy hoa oải hương.”
“Cái gì?”
Cô ngơ ngác dừng lại, hết sức kinh ngạc.
“Chỉ cần em muốn, đó sẽ là nơi ẩn náu của chúng ta cả đời.”