Chương
Cố Thành Trung không nguôi giận, túm lấy cổ áo anh mắng: “Tôi kêu anh phải bảo vệ cô ấy thật tốt. Anh bảo vệ cô ấy như thế này à?”
“Anh đã đồng ý với tôi, anh sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, anh đã đồng ý…”
“Cố Thành Trung… Tôi…”
“Tôi không có gì để nói, chuyện này liền trách tôi. Anh có giết tôi tôi cũng không kêu ca.”
Diên bất đắc dĩ cúi đầu.
Trên mặt lộ ra vẻ áy náy, anh ta nhắm mắt lại, cho dù Cố Thành Trung muốn mạng của hắn, anh ta cũng chấp nhận.
“Tôi tiễn anh đi!”
Đôi mắt của Cố Thành Trung trở nên đỏ ngầu, và anh ta siết chặt năm tay của mình và phát ra âm thanh kếo kẹt.
Anh ta tràn đầy sức mạnh, một quyền này mà nện xuống, tuyệt đối có thể lấy mạng người.
Anh không ngần ngại buông nắm tay xuống, nhưng….vẫn chưa gục ngã hoàn toàn, anh chỉ cảm thấy cổ đau nhói.
Anh sững người, quay người nhìn xung quanh thì thấy Cố Ngọc Vy đang cầm cây kim trong tay, sợ hãi nhìn mình.
“Em….em tiêm cho anh thứ gì?”
“Thuốc an thần, thứ này sẽ khiến cho anh ngủ đi một lát. Anh ba, cảm xúc của anh quá kích động, Gia Bảo nhất định không có chuyện gì đâu, chỉ cần khi anh tỉnh lại, Gia Bảo sẽ bình an vô sự mà đứng trước mặt anhI”
“Cố Ngọc VyI”
Anh nghiến răng nói.
Đây là loại thuốc có công hiệu mạnh, hiệu quả đã nhanh chóng xuất hiện.
Cơ thể anh mềm nhữn dựa vào tường, miễn cưỡng để cho mình không đến mức ngã xuống.
Anh loạng choạng đi bước về hướng phòng mổ.
Nhưng còn chưa đi đến, trước mắt anh tối sầm lại và cơ thể thì ngã về sau.
Cố Ngọc Vy vội vàng đỡ lấy, cả người đều bị đè đến không thở nổi.
Mà anh, những ngón tay vẫn hướng về phía phòng mổ “Anh…..”
Diên hơi ngạc nhiên.
“Anh nhìn cái gì, còn không nhanh đỡ anh ấy lên, tôi sắp chết rồi này. Nếu mà không phải tôi, anh thật sự sẽ bị anh ấy đánh chết.”
Diên mím môi, biết rõ Cố Ngọc Vy có lòng tốt.
Anh đưa Cố Thành Trung vào phòng ngủ bên cạnh rồi anh nôn nóng bất an coi giữ cửa phòng mổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Cố Thành Trung có một giấc mộng rất dài, trong mộng tối đen như mực, tối đến nổi không nhìn thấy bàn tay.
Anh luôn một mực tìm kiếm Hứa Trúc Linh, nhưng làm sao. anh vẫn không tìm thấy.
Anh tựa như đang leo núi và lội nước, đi hàng ngàn dặm, hét lên không biết bao nhiêu lần nhưng vân không hề được đáp lại chút nào.