Chương
“Không thành vấn đề!” Hứa Trúc Linh cười hì hì nói.
Cô lại kiềm lòng không đặng giơ tay lên sờ đầu cô bé.
Cảm giác rất thật.
Tóc là thật, quần áo phong cách lolita cũng là thật, gương mặt nhỏ nhắn này cũng cực kì mịn màng.
Oa, thật là mềm mại.
Cánh môi… Cánh môi căng bóng, bôi son môi đấy ư? Nhìn thế nào cũng thấy nó giống pha lê trong suốt bóng bẩy.
Ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Trúc Linh không hỏi han gì đã chạm vào cánh môi như đóa hoa ấy.
Uầy, mềm thật đó!
Khi cô kiềm lòng không đặng than thở thì không ngờ Diên lại đột nhiên há miệng, cắn ngón tay cô.
Cũng không đau lắm nhưng lại không chịu nhả ra.
“Em đừng cắn chị chứ!”
Cô đột nhiên có cảm giác cô bé đang liếm mình.
Đầu lười rất mềm và cũng rất nóng, ẩm ướt… Cảm giác cứ kì lạ thế nào ấy.
Sau đó cô bé buông ra, cầm khăn giấy ướt lau cho cô đoạn viết vào lòng bàn tay cô rằng: Trông bạn thật là ngon, bạn có vị ngọt.
Đầu óc Hứa Trúc Linh hơi choáng váng, đó là lời khen cô đấy ư?
Mấy cô bé xinh xắn thường khen ngợi người khác như vậy hả?
“Em… Em đang khen chị đẹp đấy hả?”
Diên nghiêm túc gật đầu. Ánh mắt Hứa Trúc Linh sáng lên.
Đúng là một đứa trẻ thành thật. Hứa Trúc Linh cũng nói cho cô bé tên mình, tên là Hứa Trúc Linh.
“Em có thể gọi chị là Linh.”
Cô việt chữ “Linh” lên lòng bàn tay Diễn.
Diên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình suy nghĩ một điều gì đó, sau đó nhanh chóng nắm chặt đôi tay bé nhỏ của mình.
Đúng lúc này, có một người đàn ông khá lớn tuổi vội vàng chạy vào quán cà phê, mới liếc mắt đã trông thấy cô gái nhỏ bên cạnh máy điều hòa và gọi: “Cô chủ!”
“Cuối cùng tôi cũng tìm được cô chủ rồi! Cô chỉ, cô có biết là tôi lo lắng đến nhường nào không.” Ông cụ cực kì lo lắng nói, sau đó ông ấy mới để ý đến Hứa Trúc Linh, ánh mắt bối rối vội vàng đó nhanh chóng biến thành vẻ khôn khéo lõi đời, nhìn chằm chằm Hứa Trúc Linh không chớp cùng với vẻ đề phòng cảnh giác.
Ánh mắt có sức tấn công và đe dọa mãnh liệt ấy khiến cô sợ hãi.
Cô kìm lòng không đặng rụt đầu, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Ông lão này trông thật là đáng sợ!
Tuổi lớn ơi là lớn, trông đáng sợ ơi là đáng sợ.
Đúng lúc này, Diên chợt kéo lấy tay cô, khẽ lắc lắc đầu.
Cô bé dùng ngôn ngữ của người khuyết tật để nói cho ông ấy sự thật.
Ông lão biết được chuyện đó xong thì lịch sự cúi đầu, áy náy xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi cô, cô chủ vừa mới nói với tôi là cô đã giúp đỡ cô ấy. Tôi xin lỗi cô vì đã suy bụng ta ra bụng người. Tình trạng của cô chủ nhà tôi có hơi kì lạ nên là tôi…”
Hứa Trúc Linh nghe vậy lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình có thể hiểu được.
Nhà cô mà có được cô bé xinh xắn đáng yêu thế này, lại là người khiếm khuyết không khỏe khoắn như người ta thì chắc cô cũng lo lắng lắm.
Xem ra Diên là một cô công chúa của nhà giàu có, thế nên ông lão mới vội vàng và căng thẳng đến mức đấy.
Ông lão bảo Diên theo mình về nhà nhưng Diên lại từ chối không chịu. Ông lão cực kì khó xử trong tình huống này, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Cô chủ không muốn về nhà, cô ấy muốn đi ngắm tuyết rơi, liệu cô Trúc Linh có thể đi cùng với cô ấy được không? Cô chủ của chúng tôi thường xuyên bị nhốt trong nhà, chẳng mấy khi ra ngoài. Lần này London đột nhiên rơi tuyết lớn mấy ngày liền, cô chủ kiềm lòng không đặng nên mới lén lút trốn ra ngoài.”
“Chẳng mấy khi cô ấy mới ra ngoài được một lần nên không muốn trở về nhà sớm thế, cũng chẳng mấy khi gặp được một người có thể nói chuyện với cô ấy nên ông già này xin cô Trúc Linh hãy đi cùng với cô ấy được không?”
“Xem tuyết ư? Tôi có biết một chỗ này, chắc chắn cô ấy sẽ thích lắm!” Hứa Trúc Linh đã chọn được một địa điểm khá tốt, đó chính là tầng tượng của khách sạn.
Tầng thượng cực kì cao và rộng rãi, hơn nữa không có ai lên đó nên chắc chắn sẽ không bị người ta quấy rầy.
Cô dẫn bọn họ lên tầng thượng, đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra, ngoài kia là một bầu trời trắng xóa.
Diên nhìn màn trời trắng phau phau trước mặt, trong mắt cô bé là sự rung động không nói nên lời.
Đã lâu rồi cô bé không được nhìn thấy màu trắng tinh khiết như thế này, tuyết rơi ở London mỗi năm nhưng cô bé chỉ có thể ngồi ở trước cửa sổ ngắm nhìn chúng.
Sức khỏe cô bé yếu ớt nên dường như người giúp việc cũng sẽ không chịu đẩy cô bé ra ngoài chơi.
Chờ đến khi tuyết ngừng thì người giúp việc trong nhà cũng nhanh chóng dọn đi sạch sẽ.
Lần này cô bé may mắn trốn ra ngoài để tìm một nơi thật sạch sẽ, thật nhiều tuyết rồi lại phát hiện ra thế giới bên ngoài này cũng không có tuyết.
Tuyết đọng lại ở ngã tư đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ướt đẫm, không phải là những đụn tuyết trắng phau phau cô bé tưởng tượng.
Thế nhưng bây giờ đây trước mặt cô bé chính là thật nhiều tuyết.
Diên cảm thấy cực kì xúc động, vội vàng xoay bánh xe lăn.
Ông lão chuẩn bị đi tới, không ngờ Hứa Trúc Linh lại tranh trước một bước, đẩy cô bé ra ngoài.
“Em có được xem pháo hoa bao giờ chưa? Trước đó trên này còn thấy được pháo hoa đấy.”
Diễn lắc đầu.
Hứa Trúc Linh lập tức cảm thấy cô bé này thật là đáng thương, chỉ là những thứ bình thường như thế mà cô bé cũng chưa một lần được nhìn thấy.
Có lẽ là do sức khỏe không được tốt bằng những đứa trẻ khác nên không thể ra ngoài, giống như chú ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết ngồi trong góc nhỏ nhìn lên khoảng trời mênh mông ngoài kia.
Thế giới này lớn như thế, còn rất nhiều thứ như thế… “Không sao, nếu như lần sau em đến đây nữa thì hãy nhắn trước cho chị biết, chị có thể chuẩn bị pháo hoa cho em. Thế nhưng chị cũng không thể ở đây được lâu, vài ngày nữa là chị phải về rồi.”
“Chúng ta có thể gặp lại nhau.” Diên cầm lấy tay cô và chậm rì rì viết.
Ông lại cực kì ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Ông ấy cực kì hiểu tính tình của Diên, cô bé có thói quen giấu kín tất cả mọi thứ trong lòng, ngoài ông và bà chủ còn thường xuyên trao đổi với cô bé bằng ngôn ngữ tay thì cô bé chẳng mấy thân thiết với bất kì người nào khác.
Thế nhưng lần này cô bé lại cầm lấy tay của một người vừa mới gặp mặt lần đầu, viết chữ vào lòng bàn tay của người đó.
Đây là chuyện ông ấy chưa được từng thấy bao giờ.
Xem ra Diễn cực kì thích cô bé này, hay ít nhất là cô bé không ghét.
“Nếu lần sau em đến thì chị sẽ làm thêm vài món cho em ăn, tay nghề làm bánh của chị cũng không đến nỗi tệ lắm.”
Hứa Trúc Linh cực kì tin tưởng vào bản thân mình.
Diên gật đầu.
Thế nhưng… Thời gian trôi qua rất nhanh.
Cũng chẳng được bao lâu thì ông lão đã nhận được một cuộc điện thoại, người ở nhà đang hối thúc ông ấy.
“Cô chủ, đến lúc chúng ta phải trở về rồi.”
Ông lão cực kì cung kính nói.
Ánh mắt Diên trở nên ảm đạm ngay trong chớp mắt, chẳng mấy chốc ánh mắt màu xanh nhạt ấy đã trở nên tối tăm.
Cô bé lại phải trở về cái lồng giam đó.
Cô bé quay đầu lại nhìn ông lão với ánh mắt vô tội, hỏi.
“Chú Strzyga, lần sau tôi có thể ra ngoài nữa không?”
“Bà chủ đã ra lệnh, tôi không thể làm điều ngược lại, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi!”
Ông lão cũng dùng ngôn ngữ của người khuyết tật, Hứa Trúc Linh biết chắc chắn bọn họ không muốn cho cô nghe hiểu nội dung của cuộc nói chuyện này.
Cô cực kì biết điều ngồi xổm một bên để nghịch tuyến.
Diên khẽ cụp mắt xuống, bầu không khí đau thương buồn bã bao phủ lấy người cô gái nhỏ.
Cô bé nhìn Hứa Trúc Linh với ánh mắt lưu luyến, cô bé rất thích người bạn này.
Cô ấy dùng tay nói: ‘Chú Strzyga, tôi thích bạn ấy.”
Strzyga cực kì hoảng hốt, Diên không thường nói đến từ thích đó.
Hồi mười tuổi, cô bé đột nhiên chỉ vào chiếc TV trước mặt và nói: “Tôi thích xem-TV.”
Đó là lần đầu tiên cô bé nhắc đến từ thích’ này.
Và bây giờ là lần thứ hai cô bé nhắc đến nó.
Thích người bạn mới quen này.
Trong mắt Strzyga là vẻ khiếp sợ, sau một thoáng do dự thì ông ấy nói: “Tôi hứa với cô, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp lần gặp mặt tiếp theo cho hai người, nhưng bây giờ cô hãy theo tôi trở về trước đã, bà chủ đang cực kì tức giận.”
“Được, tôi muốn chào tạm biệt bạn ấy”
Cô bé chỉ vào tuyết, nhờ Strzyga lấy cho mình một nắm tuyết, sau đó ném vào đầu Hứa Trúc Linh.
“Em vừa mới ném chị ư?” Hứa Trúc Linh bĩu môi, không hề khách sáo trả lại một quả cầu tuyết.
Diên cười cười, nắm chặt ông tay áo của Strzyga để ông ấy chuẩn bị đạn cho mình tấn công.
Hai đứa trẻ ném tới ném lui, Hứa Trúc Linh biết cô bé không thể trốn tránh dễ dàng được nên cố tình nhường cô bé, để Diên ném tuyết cực kì vui vẻ.
Cô run run người, tóc trên tuyết rơi xuống.
Tuyết lạnh lọt vào trong cổ, lạnh lẽo.
Diên cười cười, nụ cười đó dần tắt ngóm.
“Tôi phải đi rồi.” Cô bé viết vào lòng bàn tay Hứa Trúc Linh.