Chương
Quý Thiên Kim để anh ở một mình với Hứa Trúc Linh, từ ngày đến đêm, từ đêm sang ngày…
Trong đêm tối, tất cả đèn đều đã tắt, chỉ có phòng ngủ của Hứa Trúc Linh vân sáng như ban ngày.
Nhà sư vân du bốn phương tụng kinh ngoài cửa, đã tụng một ngày một đêm, nhập định trong hai ngày.
Đã ba ngày trôi qua, nhà sư nói một câu “A Di Đà Phật”, sau đó nói vọng vào: “Thí chủ, việc cầu siêu đã hoàn tất, có thể ra được rồi.”
Một giọng nói khàn khàn từ trong phòng truyền ra.
“Tôi nhờ thầy chuyển lời giúp tôi, đã chuyển chưa?”
“Tôi đã nói trong lúc tụng kinh rồi.”
“Được, vậy thì tốt.”
Cửa phòng mở ra, nhà sư nhìn thấy một người đàn ông héo mòn tiều tụy.
Qua ba ngày ba đêm, anh đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt càng âm trầm.
Trên cằm toàn râu đen lởm chởm chưa được cạo, cả người anh giống như một người điên.
Chưa từng có ai nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thành Trung, giống như một cái xác không hồn, mất hết toàn bộ linh hồn.
Nhà sư kinh ngạc nhìn vào trong phòng, phát hiện cơm ngày ba bữa đưa đến ba ngày qua đều không hề động đũa, anh chỉ có uống nước.
Ngay cả người kiên cường đến mức nào, cũng không thể chịu nổi sự hao tổn này.
“Thí chủ…”
Lời của ông còn kịp nói xong, thân thể của Cố Thành Trung đã ngã xuống, ông vững vàng đỡ lấy anh.
Trước khi chìm vào mê man, anh vẫn nói: “Trúc Linh… em có nghe thấy không? Em nhất định phải đi chậm một chút, anh mới… mới có thể đuổi kịp em.”
Cố Thành Trung trước giờ không hề đổ bệnh, nay đã chìm hôn mê.
Anh đã hôn mê suốt một tuần, trong tuần này, nhà họ Quý đã tổ chức tang lễ cho Hứa Trúc Linh với sự thúc giục của Cố Chí Thanh, nhưng từ chối cho bất cứ ai có liên quan đến nhà họ Cố đến cúng viếng.
Chỉ cần có mối quan hệ tốt với nhà họ Cố, những bài đăng về đám tang đều không được đăng tải.
Nhà họ Quý bao phủ trong bầu không khí trâm mặc trong một thời gian, xa xa có thể nhìn thấy những màn che màu trắng, đang truy điệu linh hồn người đã khuất.
Với sự suy sụp của Cố Thành Trung, mọi trọng trách đều đặt lên vai Cố Thiện Linh và Phó Thiết Ảnh.
Cả hai bận đến tối tăm mặt mày, công ty Nhật Kinh lợi dụng cơ hội này mạnh tay chèn ép khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Cố Linh gần như sập sàn, rất nhiều người bán ra, cả Đà Nẵng nhanh chóng bị bao phủ trong làn khói mù mịt.
Tập đoàn Cố Linh là trùm ở Đà Nẵng, nếu họ không chống đỡ nổi thì ai mới có thể chống đỡ nổi?
May mà một tuần sau, Cố Thành Trung đã hữu kinh vô hiểm, thoát khỏi cơn nguy kịch thành công.
Cả người mất nước trầm trọng và sụt cân quá nhiều.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Nguyên Doanh đứng bên giường, khàn giọng nói.
“Nguyên Doanh, sao cậu lại ở đây, tôi làm sao vậy?”
Cố Thành Trung ôm đầu đau đớn, khó chịu ấn ấn huyệt thái dương.
Nguyên Doanh nghe thấy lời này, liền ngây người.
Tại sao lại nằm ở đây, lẽ nào chính cậu cũng không rõ sao?