Chương
Cô sẽ kết hôn với Samegawa Akane, cô không yêu anh ta, nên muốn làm bậy một lần, nhưng mà… cậu lại từ chối.
Một người đàn ông từ chối người phụ nữ trên giường, là… điều vô cùng nhục nhã.
Là vì Hứa Trúc Linh ư?
Cô ngồi quỳ trên giường, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Khi Diên tắm rửa xong, tỉnh táo lại và quay về phòng, trong phòng đã trống rồng.
Canh giải rượu đặt trên chiếc tủ đầu giường, có đè một tờ giấy ở bên dưới.
“Uống canh giải rượu đi nhé, không thì hôm nay anh sẽ bị đau đầu đấy, em đi đây”
Diên xoa huyệt Thái Dương hơi nhói đau, như là nhận ra được điều gì, chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm.
Nhưng, chuyện thế này chẳng có cách nào nói với người khác.
Cậu ta yếu ớt thở dài, uống hết số canh giải rượu còn dư lại.
Risa đi ra khỏi tòa nhà khách sạn, cô không bắt xe, đi bộ không có mục đích.
Bóng đêm dần bao phủ, đèn đường kéo dài chiếc bóng của cô, hiện lên nét cô đơn.
Có vài người đàn ông tới bắt chuyện, cô nói tiếng Nhật, khiến họ hiểu lầm rằng hai bên bất đồng ngôn ngữ.
Vào lúc này, một chiếc xe Cayenne màu đen đi theo sau lưng cô.
Cô đi chậm, xe cũng chạy chậm. Cô có muốn không phát hiện ra nó cũng khó.
Cô quay đầu nhìn, người lái xe chính là Samegawa Akane.
Anh ta cũng không gọi cô lên xe, cũng không nấp ở chỗ tối để cô không phát hiện, cứ vậy mà chầm chậm đi theo.
Anh ta chạy xe quá chậm, những chiếc chạy sau bấm còi liên tục, anh ta cũng không để ý tới.
Cuối cùng có người không nhịn được nữa, xuống xe đi tới gõ cửa kính xe của anh ta.
Samegawa Akane ngước mắt nhìn Risa, bên dưới đôi kính gọng đen là một đôi mắt tĩnh mịch đáng sợ.
Anh ta mặc vest, đi giày da, trông rất hào hoa phong nhã, như một vị thân sĩ tao nhã.
Nhưng Risa không hiểu, nếu anh hoàn toàn vô hại, thì sao có thể giúp nhà vua xử lý nhiều việc như vậy.
Thân vương Akihito trong mắt nhân dân là một người đàn ông tốt, ôn tôn nhã nhặn, tốt bụng và rộng lượng.
Trong mắt của Risa, vị hôn phu của cô là một nhà trí thức, khôn khéo tài giỏi, làm việc nhanh gọn, thậm chí… còr có hơi cố chấp và đáng sợ.
Nhà vua có bốn người anh em, chỉ có mình anh ta có phong hào, gọi Akihito.
Thật ra anh ta là vị hoàng tử ít xuất sắc nhất trong hoàng thất, không được xem trọng.
Khi còn bé, cô vào cung chơi, trông thấy anh ta bị người khác bắt nạt, cô đã bước ra giúp đỡ.
Bởi vì cô là con vợ lẽ, tuy ở nhà không khó khăn nhiều như vậy, nhưng dù sao vấn thua chị gái.
Cô rất thấu hiểu tâm trạng của Samegawa, nên họ có hay qua lại, trở thành bạn tốt.
Cô khích lệ anh trở nên xuất sắc, cổ vũ anh đọc nhiều sách để trở thành nhà trí thức, cổ vũ anh tập boxing để rèn luyện sức khỏe.