Chương
“Sao anh sau một giấc ngủ tỉnh lại, cảm thấy…anh rất kỳ quái?”
“Làm sao?”
“Có vẻ như… một người khác, từ vẻ mặt vô cảm ban đầu trông rất đáng sợ, bây giờ lại nói ngắn gọn như vậy, không muốn nói chuyện với người ta sao? Vì sao có cảm giác, anh từ bệnh viện ra, nhìn trông vô hồn như vậy?
” Không có gì.”
Anh thản nhiên nói, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vững vàng lái xe.
Anh dường như không thay đổi bất cứ điều gì, rồi lại như là cái gì cũng thay đổi.
Phó Lâm mím môi không nói thêm gì, hết thảy đều giao cho anh xử lý.
Cố Thành Trung trở lại phòng ngủ, trực tiếp kiểm tra giám sát hình ảnh nhiệt, thấy Ayako Nikkeikawa đã lên giường của mình, hung hăng cau mày, suốt đêm để người làm thay chăn bông, từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ rồi mới dọn vào.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm, tủ đầu giường và tủ quần áo hồi lâu.
Thiếu cái gì đó, rất nhiều thứ còn thiếu.
Đêm đó, anh ta giày vò Khương Anh Tùng, mua rất nhiều đồ vật về.
Anh…đặt từng cái một.
Trước bồn rửa mặt có các loại sữa dưỡng thể và các sản phẩm chăm sóc da thường được Hứa Trúc Linh sử dụng trước đây.
Trước tủ đầu giường có một bàn trang điểm lớn đựng mỹ phẩm của cô, anh còn mua một cây son mới nhất của mùa.
Trong tủ quần áo, có thêm rất nhiều quần áo của Trúc Linh, cô ấy thích những đôi giày nhỏ màu trắng và quần jean, cũng rất ưa thích váy dài. Và phụ kiện trang sức của cô ấy, cái gì cần có đều có.
Đúng rồi, dưới giá sách có một cái hộp, tất cả đều là đồ ăn vặt của cô ấy được giấu kỹ, chẳng qua là đã ăn xong, Qúy Thiên Kim đã không cất đi.
Anh mua rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ, nhập khẩu đắt đỏ, một ít mì cay và vân vân.
Trên giá sách đầy tạp chí thời trang, tiểu thuyết lãng mạn và một số cuốn sách kỳ quặc.
Dưới gối có một cái máy tính bảng, cô thích năm ở trên giường nhấc chân đuổi theo kịch, đuổi mấy tiếng đồng hồ, hoàn toàn quên mất chính mình.
Anh bối rối hoảng hốt, Phó Lâm không có khả năng không biết được sau khi chìm vào giấc ngủ rồi lại bị đánh thức, chứng kiến trong phòng rực rỡ hẳn lên, khôi phục lại hình dáng khi hai người còn sinh sống với nhau.
“Cô đây là…
Cố Thành Trung dường như không nhìn thấy rõ người này, nói với chính mình.
“Sách dạy nấu ăn, Trúc Linh cũng có một cuốn sổ nhỏ, thích ghi chép một chút.”
Anh mua rất nhiều so nhỏ đẹp mắt, đặt ở tủ đầu giường.
“Cố Thành Trung…có phải nhớ tới rồi sao? Có phải anh nhớ khi ra điều gì phải không?”
Phó Lâm cao hứng đến mức bấu chặt lấy vai ảnh, kích động hỏi.
Nhưng đôi mắt của Cố Thành Trung nhìn về phía anh ta lại hết sức bình thản, giống như không hề bận tâm chuyện gì.
Anh khẽ nói: “Tôi nhớ ra rồi thì như thế nào?”