Chương
“Cô cảm thấy thế nào? Là cô đã phái người giết Trúc Linh, trong bụng của cô ấy còn có con của tôi, thai nhi đã thành hình, ngày dự sinh cũng gần đến!
Một thân hai mạng, tôi biết cô chông cất họ ở lăng mộ Cố Gia, nhưng tôi lại không thể đi cúng bái!”
“Trong nhà, trong nhà đồ vật không có đồ vật nào có hơi thở của cô ấy, ngay cả việc nhìn đồ vật nhớ người cũng không làm được. Tôi chỉ có thể tưởng tượng, tưởng tượng cô ấy vẫn còn ở đó.”
“Nhìn cô chìm vào giấc ngủ, có bao nhiêu lần tôi nghĩ đến việc bóp chết cô?
Nhưng đối với cô, tôi cảm thấy bóp chết quả thực quá nhẹ nhàng. Tôi muốn cô tận hưởng cảm giác từ trên cao ngã xuống vực thảm, hẳn là rất tuyệt.”
“Anh…anh căn bản không phải là người, sao có thể đối xử với tôi như vậy.
Tôi tin tưởng anh như thế, toàn tâm toàn ý yêu anh, nhưng anh…anh đã đối xử với tôi như thế nào!”
“Đừng nói yêu tôi, cô đặc biệt không xứng.”
Cố Thành Trung hung hăng bóp cổ cô ta, trực tiếp nâng lên.
Đột nhiên mất đi không khí trong lành, cô ta không ngừng vùng vây, vừa quấy vừa đá.
Móng tay đều đâm vào da thịt anh, nhưng dường như anh không cảm giác được, hoàn toàn không để ý.
Anh từ từ thu lại các ngón tay của mình, thật vui khi nhìn thấy cô ta đang thở thoi thóp trước mắt anh.
“Cô ở đây, đang làm ô uế nhà của tôi và Trúc Linh đây.”
“Anh…Thành Trung, anh không phải là người…
Cô ta không thể cảm nhận được nhiệt độ, anh ta căn bản không phải là con người, mà là một con ác quỷ.
Nói chuẩn xác hơn, là một cái xác không hồn.
Từ lúc nhớ lại Trúc Linh, anh liền biến thành như thế này.
Thấy cô ta thở không ra hơi, sắp ngất đi, anh lại nới lỏng tay.
Cô ta chật vật ngã nhào xuống đất, miệng lớn thở dốc, không ngừng họ khan. ‘ “Người đâu, đưa cô ta trở lại dinh thự, để xem cô ta đối mặt với người của Công ty Nhật Kinh, và chiêu nhân Thân Vương như thế nào, cho cô ta nhìn kỹ đống rối ren của mình, từ từ mà dọn dẹp nó.”
“Loại người như cô, việc cho cô thoải mái một chút đều là xa xỉ. Chỉ cần tôi còn sống, tôi liền cam đoan với cô, mỗi ngày cô đều sẽ sống không bằng chết.”
Anh hung hăng túm tóc cô ta, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút méo mó.
Anh ghé sát tại cô ta, thành âm âm trầm vang lên.
Ayako Nikkeikawa nghe đến đây thì toàn thân run lên, rõ ràng là mùa hè nóng nực, nhưng cô cảm thấy toàn thân rơi vào hầm băng, lạnh run.
Cô hai mắt đẫm lệ mong lung, nhìn thấy Cố Thành Trung rời đi không thèm nhìn lại, mà cô cũng bị dẫn ra ngoài.
Không thể đối mặt với áp lực quá lớn từ gia đình và hoàng tộc, Ayako đã chọn cách trốn khỏi nhà.
Công ty Nhật Kinh phải bầu cử ra người thừa kế, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Nikkeikawa Risa.
Vốn dự tính về nước sẽ cùng Miyagawa Naruto kết hôn, nhưng vì công ty Nhật Kinh cần một người đứng ra để duy trì tình hình trung, ngày cưới của cô liên tục bị dời lại.
Ayako Nikkeikawa đi lại chật vật trên đường phố Hà Nội, bây giờ cô ta không còn bộ dạng ngăn nắp xinh đẹp như xưa nữa..
Cô ta mặc một chiếc quần, đầu đội nón lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen.
Cô ngồi một góc ở phòng rượu, nghe những người khác bàn luận viển vông, bọn họ đều đang nói về sự thất bại của công ty Nhật Kinh khi thâm nhập vào thị trường Việt Nam lần này.