Chương
Cố Thành Trung dường như không nghe thấy cô nói gì, trực tiếp đi thắng tới sô pha ngồi.
Anh vắt hai chân lên, giọng nói có chút lười biếng, cả người toàn bộ đều là vẻ tự cao tự đại.
Khuôn mặt đẹp như vậy, lại còn độc nhất vô nhị, chỉ tiếc là khó có thể nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt anh.
Một đôi mắt đầy vẻ thâm trầm, hỉ nộ ái ố đều ẩn chứa trong đó.
“Amnie Halley, năm nay hai mươi ba tuổi, là phụ tá của Gordon. Ba năm trước từng đạt được chứng nhận đầu bếp ba sao..”
Hăn như là nắm rõ trong lòng bàn tay, đem tất cả mọi chuyện của cô nói một cách vô cùng rõ ràng rành mạch, thậm chí tới chuyện lúc nhỏ cô tè đầm liên tục trong mười ngày cũng lôi ra nói cho bằng được.
Bản thân cô còn không nhớ hết được, vậy mà Cố Thành Trung lại có thể thao thao bất tuyệt như thế.
Đáng sợ, đầu óc quá đáng sợ rồi!
Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, châm chậm nói: “Chờ chút… Anh nói mấy điều này để làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”.
“Tất cả những thứ liên quan tới cô, tôi đều điều tra ra được, duy chỉ có chuyện cô với vợ tôi Hứa Trúc Linh là bạn bè, sao tôi một chút cũng không biết?”
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ánh mắt anh thật sự là quá cơ trí rồi, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, bất luận là yêu ma quỷ quái phương nào cũng không tránh được ánh mắt này.
Cô cảm thấy vô cùng chột dạ, dưới tình thế cấp bách cô cúi đầu xuống, lo lắng nắm chặt mép áo.
Amnie và cô căn bản là không quen biết gì nhau, là do một sự cố ngoài ý muốn nên cô ấy của một năm trước đã qua đời, nhưng bố mẹ cô ấy lại không tiếp nhận được loại chuyện này, mà tinh thần ngày càng trở nên thất thường, vẫn luôn nghĩ con gái mình vẫn còn sống.
Diên nghe ngóng được có một người như vậy tồn tại, cảm thấy rất phù hợp với bản thân ocô, liền để cô dùng thân phận Annie này tiếp tục sống tiếp.
Bố mẹ của Anmnie biết được liền vui mừng khôn xiết, căn bản là không nhớ con mình bị tai nạn, chỉ nhớ cô ấy lâm trọng bệnh, thiếu chút nữa là đã chết trong bệnh viện.
Cô và Annie đúng là chỉ có một chút khác biệt nho nhỏ, cô trước giờ cũng không cảm thấy điều đó, có thể là do trong lòng cô không muốn thừa nhận.
Một khi nhìn nhận quá ra ràng, bọn họ phải chấp nhận chuyện Annie đã sớm biến mất trên thế giới này từ lâu.
Suy nghĩ của cô bắt đầu có chút rối loạn.
“Tôi và Trúc Linh quen biết nhờ nói chuyện qua mạng, một năm trước lúc tôi lái xe, xém chút nữa mất mạng, tôi đăng chuyện này trên mạng, không ngờ Trúc Linh đọc được chuyện đó, cổ an ủi tôi rất lâu, nói cô ấy cũng đã từng trải qua chuyện như vậy”.
“Chồng của cô ấy thay lòng đổi dạ, cùng với một người họ Tạ có quan hệ không rõ ràng. Cô ấy bắt đầu sống cho bản thân cô, cô ấy cũng vân an ủi tôi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi trầm cảm, cũng vấn giữ liên lạc với cô ấy. Cô ấy thích nấu ăn, tôi cũng thích nấu ăn, cô ấy cũng từng là trợ thủ dưới tay của Gordon, mà sau khi bệnh tình tôi tốt hơn, tôi cũng đã đi đến nhà hàng Đảng làm thực tập sinh”.
“Mà không phải thời gian đó là anh ở bên cạnh Trúc Linh à? Chẳng lẽ cô ấy làm gì cũng đều phải báo cáo cho anh đúng không? Gái đồ tra nam nhà anh, có một số chuyện không thể lặp lại lần hai, hiểu lầm lúc đầu anh có thể giải quyết, còn bây giờ thì sao?”
“Hứ, đúng là đồ móng heol”
Cô căm phãn nói.