Chương
“Mẹ ơi, cứu mạng với, người này đúng thiệt là quỷ rồi!”
Hứa Trúc Linh không chịu đựng nỗi được nữa, mau chóng quay đầu chạy ra khỏi căn phòng này.
Nhưng cô lại nghe được lời của Cố Thành Trung từ phía xa xăm truyền tới.
“Không ngoan ngoãn nghe tôi nói xong sao? Bước chân trái trước, tôi liền đánh gấy chân trái. Bước chân phải trước, tôi liền đánh gãy chân phải!”
Ho Hứa Trúc Linh kinh hãi đứng im tại chỗ, hai chân giống như thuyền chìm, không thể nhúc nhích thêm được nữa.
Cả người cô run như cầy sấy.
Thật là… Thật là đáng sợ quá đi!
Sao trời đời này lại có một người đáng sợ như vậy chứ.
“Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói rồi, cũng nên tới lượt cô nói rồi”.
Anh phủi đi những hạt bụi trên áo, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha.
Cô ấp úng trả lời: “Nói… Nói cái gì cơ?”
“Trên mạng cô với Trúc Linh nói về chủ đề gì? Có ảnh chụp màn hình lại không?”
“Không… không có, cả điện thoại và máy tính của tôi đều hỏng rồi, cái gì cũng không lưu lại được”.
“Vậy cô tường thuật bằng miệng đi”.
“Tôi… tôi không dám”.
Cô run cầm cập nói.
“Đây là mệnh lệnh, một chữ cũng không được sót, nếu không tôi sẽ cắt hết tóc của cô, biến cô thành tên đầu hói”.
Hứa Trúc Linh nghe thấy mấy lời này xong, rất muốn khóc.
Trời đất ơi, vừa đòi nhổ răng, vừa đòi bứt móng tay, giờ còn muốn cạo đầu cô.
Nếu sớm biết trước sẽ như vậy cô đã không tới đây rồi, đúng thật là quá đáng sợ rồi.
“Nói đi”.
Cố Thành Trung lạnh lùng phát ra tiếng, cô bị dọa tới mức toàn thân run lên.
Mắt cô đã sớm đỏ lên, nước mắt cũng rưng rưng rồi.
Cô nghẹn ngào nói: “Cô ấy… cô ấy nói rất nhiều, cô ấy nói anh căn bản là không yêu cô, anh làm chuyện gì cũng giấu diếm cô, cho rằng là bản thân đang bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy lại rất muốn cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ”.
“Cô ấy từng nghĩ đến cái chết, nhưng chưa từng nghĩ qua việc sẽ sống một mình. Còn anh thì hết lần này đến lần khác làm cho cô ấy thất vọng, cô ấy đã rất nhiều lần nói với anh, nhưng trước giờ anh vốn dĩ chưa từng đem lời nói của cô ấy để trong lòng, anh luôn…
luôn theo cách của chính anh mà giải quyết mọi chuyện.”
“Cô ấy nói, cô ấy có khả năng sẽ chết, nhưng bên kia cũng không buông tha cho cô. Cô chết rồi, đối với anh mà nói cũng là một sự giải thoát”.
“Hỗn xược!”
Cô còn chưa nói hết, Cố Thành Trung đột nhiên lớn tiếng quát nạt, buông ra một câu chửi thề.
“Anh hung hang cái gì với tôi chứ, vừa nãy cũng đâu phải lời của tôi, là lời của Hứa Trúc Linh đã mất mài! Anh rốt cuộc có muốn nghe nữa hay là không?
Không nghe thì mời đi cho, đừng có mà dọa tôi. Tôi… Tôi không nói nữa, anh cứ việc nhổ răng, bứt móng, cạo đầu đánh tôi như chó đi…”