Chương
Cuối cùng, chỉ đành dựa vào thân sau của anh, để đầu anh ta dựa vào ngực mình, như thế anh ta mới có thể năm thoải mái một chút.
Rất nhanh sau đó bác sĩ đến, đem anh ta đi viện, hóa ra là viêm dạ dày cấp tính.
Thật may mà cô kịp cho anh dùng chút thuốc dạ dày, nếu không tình huống sẽ rất nguy hiểm.
Tin tức nhanh chóng được truyền đến tai Khương Anh Tùng, anh ta vội vội vàng vàng chạy qua bệnh viện, khi biết được Cố Thành Trung không sao, anh không kìm được mà thở hắt ra một hơi.
Bác sĩ dặn đi dặn lại rằng: “Dạ dày của bệnh nhân lở loét rất nghiêm trọng, nhìn cái là biết không ăn uống đúng giờ, uống cà phê trong thời gian dài, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi không phù hợp nên mới nghiêm trọng thế này.”
“Những cái này đều ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến dạ dày! Bắt buộc phải kiểm soát nghiêm khắc, một ngày ba bữa, kiêng đồ cay đồ lạnh, thời gian này chỉ nên ăn đồ lỏng, nếu còn tiếp tục ăn uống không đúng giờ thì đến thần tiên cũng không cứu nổi đâu.”
Bác sĩ bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, có thể thấy lời ông nói hoàn toàn không phải cảnh cáo mà đó toàn là sự thật.
Hứa Trúc Linh nằm bò ra cửa, nghe không sót chữ nào, Khương Anh Tùng không ngừng gật đầu.
Anh biết Hứa Trúc Linh đang ở đó, cũng không ngăn cản, dù gì cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng của anh Cố.
Rất nhanh sau đó Khương Anh Tùng quay ra, cúi rạp người trước cô, dọa Hứa Trúc Linh giật cả mình, cô vội vã đỡ anh ta dậy.
“Đừng như vậy, tôi đỡ không lại đâu.
“Cô đã cứu tiên sinh một mạng, bất luận Khương Anh Tùng tôi có hành lễ lớn như thế nào, cô An Ny đều xứng đáng.”
“Anh biết tôi sao?”
Hứa Trúc Linh hơi bị dọa một chút nhưng rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
Cố Thành Trung không thể đích thân đi điều tra gia thế của mình được, chắc chắn Khương Anh Tùng là người biết đầu tiên.
“l”
“Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh ấy lại thành thế này không? Ngày trước anh ấy đâu có bị bệnh dạ dày.”
“Từ sau khi cô Trúc Linh qua đời, anh Cố hoàn toàn suy sụp, không thích nói chuyện với người khác, trong lòng lúc nào cũng nghĩ chuyện báo thù. Anh ấy mỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ, không giám buông lỏng bản thân một chút nào, hoàn thành xong công việc lại đứng trước cửa nhà họ Qúy, tôi chăm lo thế nào nổi ngày ba bữa, trừ khi đói mới chịu ăn chút đồ. Mà ăn chưa nổi hai miếng đã chê nhạt nhẽo.”
“Tôi đã tìm kiếm tất cả các đầu bếp nổi tiếng trên thế giới, tám trường phái ẩm thực, các nền ẩm thực kinh điển các nước đều vô ích. Tiên sinh đều ăn không ngon, ai nói gì cũng vô dụng.”
“Nếu cô Trúc Linh còn trên đời, cô ấy nhất định sẽ dặn dò tiên sinh ăn uống đầy đủ, tiên sinh không chịu nghe lời ai hết, nhưng lại nghe lời vợ mình. cô Trúc Linh ngày trước ở nhà họ Qúy, vợ chồng dù tách biệt hai nơi nhưng tiên sinh cũng không dẫn vặt bản thân như thế này. Bởi vì anh ấy biết, nếu như bản thân sụp đổ, cô Trúc Linh sẽ là người buồn nhất.
“Nhưng giờ cô Trúc Linh đã không còn nữa rồi, tiên sinh…cũng không xem trọng bản thân mình nữa.”
Khương Anh Tùng ngữ khí không nén được nặng nề.
Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, không biết vì sao mà trong lòng vô cùng buồn.