Chương
Lí do rất đơn Diên, bị tức giận đến mức thần kinh mất bình thường.
“Cô ấy ghét cái gì, cùng nói ra hết đi, tránh để tôi bị đả kích nhiều lần.”
“Lẽ nào vần chưa đủ sao?” Hứa Trúc Linh kinh hãi, sao cứ thích tìm kiếm đả kích giữa đêm hôm vậy? Cô vặn óc suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói: “Nói anh cái ấy không được…thôi bỏ đi?”
“Khụ khụ..”
Cố Thành Trung tức đến mức suýt bị ngụm nước làm cho sặc chết, vội vã kiếm nước uống.
Hứa Trúc Linh lập tức đưa nước qua cho anh, vấn đề này cô thật sự không biết, dù sao cũng quên sạch hết rồi, người đàn ông này trên giường biểu hiện thế nào, đó còn lại là chuyện khác.
Dù sao cũng vô căn cứ, ai quan tâm chứ.
Những nhìn mặt Cố Thành Trung lúng túng như vậy, lẽ nào đoán bừa mà †rúng sao.
Không phải chứ, đã mang thai hai lần rồi, chứng minh cái chỗ đó chắc vẫn được.
“Anh đừng có hẳn học nhìn tôi như vậy, tôi nói rồi, đêu là Hứa Trúc Linh nói với tôi. Tôi với anh cũng không quen biết gì, ngày trước không hận thù bây giờ cũng không, tôi hà tất phải nói ra điều này?”
Cô nhanh chóng đổ lỗi, rửa sạch lỗi lầm trên người mình.
Cố Thành Trung có tức giận đến mấy, cũng không thể chuốc phiền phức cho mình.
Cố Thành Trung siết chặt nắm đấm, hít thở sâu mấy hơi, mới khiến trái tim đang run rẩy của mình khôi phục nhịp thở ban đầu.
“Rất tốt, không ngờ cô ấy lại nói về tôi như vậy. Phiên cô An Ny phải nhọc lòng rồi, nghe bà xã tôi nói những lời vớ vẩn như vậy. Yên tâm, sau này tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng với cô.”
“Không cần không cần, cũng không phải tôi ghét bỏ gì anh, anh cứ nói với Hứa Trúc Linh trong mơ đi, nói với tôi làm gì cho uổng công vô ích”
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nhận ra được câu nói này có hơi bất ổn.
Cố Thành Trung sâu sắc nheo mắt, ẩn trong là mực đặc cuồn cuộn.
Nhãi ranh ăn nói lanh lợi, học được đảo lộn trắng đen rồi.
Vậy mà nói anh khía cạnh đó không được, lúc đầu còn khóc lớn cầu xin anh lượng thứ, nhưng giờ quát lớn tiếng quá nhờ.
Nếu bây giờ có thể, anh thật muốn đem cô đi trừng phạt, để cô ấy hồi tưởng lại một chút!
Mới nghĩ đến đây, anh không nhịn nổi dòng lửa ác đang chạy loạn trong bụng mình.
Anh vội vã kìm nén, nói thời gian không sớm nữa, nên đi nghỉ thôi.
Hứa Trúc Linh gật đầu lia lịa, chập choạng chuồn về phòng khách.
Cô cũng ở tầng hai, cách phòng anh không xa, đại loại chỉ cách một căn phòng.
Hứa Trúc Linh vốn không biết, Cố Thành Trung sớm đã lắp giám sát hình ảnh và máy nghe trộm trong phòng cô, trong ngoài không bỏ qua xó xỉnh nào.
Hứa Trúc Linh thật sự rất mệt, làm việc đến giờ, tắm rửa sạch sẽ liền lên giường ngủ.
Còn Cố Thành Trung liên tục ngồi nhìn màn hình, còn đặc biệt để người giúp việc đem đến một ly sữa có bỏ thuốc, đợi cô ngủ rồi, không kìm được mà vào phòng cô.
Cô đặt đèn ngủ ở đầu giường, sau khi cô sống với mình đây dần dần thành thói quen của cô. Sợ anh bận việc về muộn, về đến nhà tắt điện sẽ đụng phải đồ trong nhà.
Khi anh nhìn đến cái đèn ngủ, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.
Ánh đèn mờ mịt, chiếu vào bàn tay lớn trên gương mặt nhỏ của cô.