Chương
“Hừ, mấy lời đó nghe chẳng có tí quyến rũ nào cả!” Hứa Trúc Linh bĩu môi nói.
Đó không phải là giấc ngủ với người đàn ông mà cô tưởng tượng ra trong đầu.
Ngủ với Cố Thành Trung thì chính xác là chỉ có ngủ!
Về đến nhà, Cố Ngọc Vy đã chờ để chào đón bọn họ từ rất sớm.
Thấy Hứa Trúc Linh về tới lập tức nhào tới ôm cô thật chặt.
“Cô gái đáng yêu à, cuối cùng cậu cũng trở về rồi, tôi nhớ cậu sắp chết đến nơi rồi ấy. Cậu có biết là tôi ở nhà sắp chán đến chết rồi không hả?”
“Anh, em muốn muộn vợ chưa cưới của anh đi một chút, mau theo tôi đi dạo phố ăn cơm đi, đi chơi một vòng cho đã xem nào!”
“Đây là cô gái của anh, chồng chưa cưới của em đâu? Em với cậu ta sắp đính hôn với nhau rồi cơ mà?”
“Không có đính với cả hôn gì nữa đâu, đính hôn phiền phức lắm, bọn em quyết định năm sau kết hôn luôn cho nhanh. Bố đã bắt đầu gửi thiệp mời rồi, em muốn dẫn bé yêu đi cùng chọn mâm lễ, tuy là lễ cưới của em được chuẩn bị hơi vội vàng nhưng nhất quyết không thể qua loa cho xong được.”
“Được rồi, nếu như không nể tình em sắp kết hôn thì anh cũng không cho em mượn đầu đấy nhé. Đi sớm về sớm, đừng chiếm người con gái của anh làm của riêng lâu quá!”
Cố Ngọc Vy gật đầu như giã tỏi, vội vàng kéo Hứa Trúc Linh đến trung tâm mua sắm.
“Cậu kết hôn với bác sĩ Nguyên Doanh thật ư?”
“Tất nhiên rồi, làm trong năm nay thì thời gian quá ngắn, chỉ có thể chuyển ngày sang năm sau thôi. Năm sau tổ chức lễ kết hôn, báo cáo lên quân đội thì có thể nhờ Thượng tướng chứng hôn cho bọn tôi một lần nữa.
Chúng tôi kết hôn thế này là quân hôn, không thể tùy tiện ly hôn được, tốt biết là bao nhiêu?”
“Thế cậu tính tặng cái gì?”
“Nước hoa? Chocolate? Hoặc là búp bê gì đó? Tôi cũng không biết nữa nên cho cậu chọn một món đấy.”
“Đi xem thế nào đã, tôi vẫn chưa có ý tưởng gì.”
Hai người vào trung tâm mua sắm, Cố Ngọc Vy nhìn quanh.
“Gần đây Minh Châu có liên lạc với cậu không vậy?” “Không có, cậu ấy vẫn chưa biết tin hai người kết hôn với nhau đâu nhỉ. Điện thoại cũng không chịu nghe, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời, tài khoản mạng xã hội thì lâu thật lâu mới có hoạt động mới, có lẽ cậu ấy đã chặn hết các thông tin từ bên ngoài rồi, không nhìn thấy tin nhắn của tôi. Cậu ấy không đến tham gia lễ cưới của anh trai mình chắc sẽ tiếc nuối lắm.”
“Không đâu, suy cho cùng thì cô ấy cũng không thích Nguyên Doanh mà… Cô ấy ghét người anh trai này như thế thì chắc hoàn toàn không muốn đến tí nào.”
Cố Ngọc Vy nói chuyện cứ ấp a ấp úng, ánh mắt lóe lên.
“Không có đâu, Minh Châu cực kì quan tâm đến bác sĩ Nguyên Doanh. Tôi quen biết với cậu ấy ba năm nay, trông cô ấy không tim không phổi, không thể giấu được bất kì chuyện gì là thế nhưng trên thực tế cậu ấy chỉ là người không biết cách để thể hiện suy nghĩ trong lòng mình nên mới thường xuyên giấu những chuyện đó đi, người ngoài có hỏi cũng không được. Minh Châu cực kì quan tâm đến bác sĩ Doanh nhưng cậu ấy lại sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương đến anh ấy nên mới đẩy anh ấy ra thật xa, giả vờ như thể mình cực kì ghét anh ấy.”
“Thật ra Minh Châu không để ý đến các tin tức bên lề nhưng cậu ấy lại thường xem tin tức quân sự. Khi đó tôi vẫn còn không hiểu nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, cậu ấy luôn dõi mắt theo bác sĩ Nguyên Doanh má”
Cố Ngọc Vy nghe nói thế thì sắc mặt trở nên cứng đờ.
Yêu một người không thể kìm lòng nổi, thật sự rất khó kiểm soát bản thân mình.
Nếu như cô ấy biến thành Bạch Minh Châu thì cũng không thể nào cắt đứt đoạn tình cảm của mình một cách dứt khoát hiên ngang lẫm liệt như thế. Trong chuyện tình cảm thế này, con người ta thường ích kỉ.
Nhưng… Cô ấy không phải Bạch Minh Châu, cô là Cố Ngọc Vy.
Cô cũng yêu Nguyên Doanh sâu sắc, dù rằng bọn họ không phải là anh em ruột thì cô ấy cũng sẽ không để Bạch Minh Châu cướp Nguyên Doanh đi.
“Trúc Linh, nếu như tôi thích anh trai tôi, anh tôi lại cực kì yêu thương cô em gái là tôi, tôi muốn giành cùng một người đàn ông với cô thì cô sẽ làm thế nào?”
“Tôi… Chắc chắn tôi không thể tranh lại cậu rồi…” Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.
“Nếu như cậu là người có tính cách không sợ trời không sợ đất giống như Bạch Minh Châu thì sao?”
“Thế thì tôi nhất định phải liều mạng với cậu, không đến đường cùng thì chắc chắn Minh Châu sẽ không buông tay.”
Cố Ngọc Vy nghe cô nói thế lại thở phào nhẹ nhõm.
May quá, Bạch Minh Châu đã bị dồn vào đường cùng.
Bọn họ là anh em với nhau, chắc chắn không thể nào đến với nhau đượ!
cCố Ngọc Vy cực kì xem trọng lễ cưới này, có thể nhận ra được điều đó từ cách cô ấy chọn lựa các món đồ.
Tất cả các cô gái trên đời này đều như thế, họ đều mong rằng lễ cưới của mình là thứ có một không hai, cả đời không thể quên được.
Cô không thể tưởng tượng nổi mình và Cố Thành Trung kết hôn thì cả hai sẽ trông thế nào nữa. Bọn họ tốn khá nhiều thời gian để chọn lựa những thứ cho hôn lễ, bây giờ đã là năm giờ.
Trời tháng mười chưa cười đã tối nên mới năm giờ chiều trời đã tối om om, gió lạnh ập tới khiến bọn họ phải rùng mình.
Bọn họ đang muốn về thì không ngờ Cố Ngọc Vy lại nhận được cuộc điện thoại báo áo cưới được đặt thiết kế đã hoàn thành, hỏi xem khi nào cô ấy có thời gian rảnh thì đến xem áo cưới, coi có hài lòng không.
Cố Ngọc Vy nghe thế thì hai mắt lập tức phát sáng.
Cô ấy vội vàng kéo theo Hứa Trúc Linh chạy tới cửa hàng áo cưới.
Cô ấy chọn nhà thiết kế và bàn bạc với họ về chiếc áo cưới mình mong muốn và chờ nhà thiết kế làm theo yêu cầu của mình.
“Cô Ngọc Vy, bây giờ cô muốn thử áo cưới luôn không!”
Cố Ngọc Vy xúc động gật đầu thật mạnh vội vàng chạy vào phòng thử quần áo.
Hứa Trúc Linh nhìn quanh cửa hàng áo cưới kiềm lòng không đặng đi tới chỗ trưng bày hình ảnh quảng cáo.
Áo cưới đẹp quá.
Váy cưới và voan trùm đầu trắng tinh, ma nơ canh đặt hai tay trước ngực, ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương cực kì lớn.
Cô dâu cúi đầu xuống, trên môi là nụ cười cực kì hạnh phúc.
Kết hôn… Có lẽ kết hôn chính là khoảnh khắc đẹp nhất của tất cả các cô gái.
Cô không thích Hứa Đan Thu nhưng vẫn cảm thấy chị ta mặc áo cưới vào trông thật là xinh đẹp động lòng người.
Cô kìm lòng không đặng giơ tay lên sờ bức ảnh quảng cáo, nhân viên cửa hàng nhanh chóng đi tới và cười nói: “Chào cô, cho hỏi cô có muốn xem thử chiếc áo trong bức ảnh này không? Đây là mẫu áo cưới mới cửa hàng chúng tôi mới tung ra, nó là chiếc váy có một không hai trên đời đấy! Sản phẩm đang ở ngay đây, cô có thể thử!”
Hứa Trúc Linh được dẫn tới chỗ trưng bày sản phẩm, cô lại kiềm lòng không đậu giơ tay lên sờ thử.
Dường như khoảnh khắc đó cô đã chạm đến được hạnh phúc.
“Cô có muốn thử không?”
Hứa Trúc Linh nghe thế bèn lắc đầu: “Tôi… Vẫn chưa đến lúc tôi kết hôn.”
“Thế cô đã có bạn trai chưa?”
“Có.”
“Thế thì sớm hay muộn gì cũng sẽ kết hôn thôi mà, cô có thể thử, không sao cả.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy, đúng lúc đó thì Cố Ngọc Vy nhấc váy bước ra.
“Trúc Linh, tôi có đẹp không?” Cô ấy đứng đó xoay tròn, tà váy cưới bay bay trông thật đẹp.
Hứa Trúc Linh liều mạng gật đầu: “Rất đẹp luôn ấy! Chắc chắn bác sĩ Doanh nhìn thấy cậu mặc chiếc váy này sẽ yêu cậu đến chết mất!”
“Thế ư?” Khóe môi Cố Ngọc Vy cong cong, cười thật là ngọt ngào, dường như cô ấy đã nhìn thấy cảnh hôn lễ đang diễn ra.
Cô ấy được Cố Chí Thanh nắm tay bước trên thảm đỏ, trên đầu là những cánh hoa hồng bay bay.
Cô ấy chầm chậm bước tới chỗ Nguyên Doanh, anh ấy sẽ vươn tay ra, cầm lấy tay cô ấy từ tay bố và nắm lấy nó cả đời.
Mục sư sẽ đọc lời tuyên thệ, sau đó bọn họ sẽ trao nhẫn cho nhau và ôm hôn trước mặt tất cả mọi người.
Nghĩ tới đó cô ấy lại thấy vui vẻ.
“Tôi có thể chụp ảnh được không?”
“Được chứ, chiếc váy này là của cô rồi.”
Cố Ngọc Vy gật đầu chuẩn bị chụp hình, cô ấy nhìn Hứa Trúc Linh: “Cậu cũng thay một chiếc váy rôi chụp cùng tôi đi!”
“Tôi đâu có kết hôn…”
“Chưa kết hôn thì có làm sao?
Chưa kết hôn thì không được thử áo cưới chắc? Cậu vừa mới để ý đến chiếc váy cưới này ư? Cũng khá đẹp đấy, trông có vẻ cũng khá hợp với dáng người cậu, mau đi thử xem sao.”
“Nhưng mà…” Hứa Trúc Linh vẫn muốn từ chối nhưng cô lại bị Cố Ngọc Vy đẩy vào trong phòng thay đồ.
Sau đó chiếc váy cưới được đưa vào, cô thoang do dự rồi cuối cùng vẫn nhận lấy. Chẳng có một cô gái nào có thể chống lại sự hấp dẫn của váy cưới, dù rằng bây giờ cô vẫn chưa kết hôn!