Chương
Cô yếu ớt xoay người, nói: ‘Anh bảo em ở lại làm gì? Không sợ em lại khiến anh tức chết sao?”
“Cái mạng này của anh vốn chính là của em, em lấy đi cũng không sao.”
Thanh âm của anh yếu ớt, muốn lấy nước uống, nhưng cả người không có sức, trên tay còn đang truyên dịch.
Nhìn dáng vẻ chật vật khi hoạt động của anh, cô không nhìn nổi, tiến lên giúp anh.
Có thể do anh nằm ngang, không có cách đứng lên uống nước.
Cô đỡ anh dậy, nhưng là đỡ được một nửa liền bị kẹt.
Đúng là bệnh viện nhỏ phòng khám nhỏ, trang thiết bị kém như vậy, hỏng rồi cũng không biết đổi.
Cô vừa tức vừa gấp, muốn đi tìm người sửa một chút, lại sợ trong chốc lát không sửa được.
Dáng vẻ của anh bây giờ, rời giường căn bản là không thể.
Cuối cùng cô đành phải cắn răng, ngồi ở mép giường cẩn thận đỡ anh dậy, tựa vào ngực mình.
Cố Thành Trung lúc này vô cùng vui vẻ, cái giường này sắp hỏng, anh muốn đầu tư vào bệnh viện này!
Mở rộng quy mô, mời bác sĩ giỏi nhất, mua thiết bị tốt nhất.
Phong thủy chỗ này đối nghịch với anh, cải thiện các thiết bị chữa bệnh, cũng là vì suy nghĩ cho chính mình.
Ngoài miệng tuy rằng nói mình có thể không sống được nữa nhưng anh vận muốn cố gắng sống, anh không muốn âm dương cách biệt với Hứa Trúc Linh.
Đời này, còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, sao có thể cam lòng chết chứ?
Anh uống xong nước, giọng dễ chịu hơn nhiều, nói: “Trúc Linh, anh biết em sẽ không bỏ mặc, không quan tâm đến anh mà.”
“Anh nghĩ quá nhiều, em thật sự vẫn sẽ bỏ mặc, không quan tâm anh. Anh còn nhớ anh đã nói gì không? Anh nói nếu anh chết đi, em cứ tái hôn. Không cần anh nói, em sẽ tái hôn, dù anh có chết hay không.”
Cô thở hổn hển nói.
“Ồ? Trên đường trở về anh có nói sao? Làm sao mà anh không nhớ vậy?”
Cố Thành Trung trợn tròn mắt, khuôn mặt mờ mịt nhìn cô.
Hứa Trúc Linh bị lừa gạt lên xuống, một người đàn ông thực thụ lại không biết xấu hổ, lời đã nói ra còn chối?
“Cố Thành Trung, anh cố ý có phải không?”
Cô tức giận.
“Anh thừa nhận, anh có rất nhiều khuyết điểm, em hẳn cũng rất hận anh, nhưng cái chuyện không có thật này, không thể chụp lên trên đầu anh được.
Em có ghi âm, hay có người làm chứng không?”
“Trái lại là mọi người đều biết, em khiến anh tức đến như vậy, em sẽ phải chịu sự khiển trách của dư luận. Ngoài ra, anh tạm thời bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm của mình, sẽ không yêu cầu em trả tiền thuốc.”
Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là tài ăn nói.
Cố Thành Phong không hổ là gian thương đó, ngụy biện rất có lí lẽ, tràn đây thuyết phục.
Ông trời ơi, mưu mô quá sâu đi, giờ phút quan trọng đó, có quỷ mới nghĩ ra phải ghi âm.