Chương
“Xin…xin lỗi, em quên mất, em thực sự quên mất sinh nhật của mình, từ lúc em quên đi chuyện trước đây, nhớ lại lần nữa, thì trí nhớ cũng kém đi nhiều.”
“Em quên, nhưng anh vấn luôn nhớ, nhưng bây giờ xem ra, người trong cuộc lại chẳng để tâm mấy, anh quan tâm làm cái gì chứ? Phim đúng là hay thật, lúc trước anh cứ cấm em, không cho em nhìn người đàn ông khác, nhưng bây giờ xem ra là do anh ích kỉ. Em cứ từ từ mà xem, anh đi làm việc, hôm nay…anh chẳng có việc gì bận rộn, còn muốn…”
“Bỏ đi, không nói nữa.”
Khóe miệng anh treo lên một nụ cười khổ, dù chỉ trong tích tắc, nhưng Hứa Trúc Linh lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Cơ thể của cô bất chợt cứng lại, trái tim cũng ngay khoảnh khắc ấy mà nhói lên đau đớn.
Cô quên đi sinh nhật của mình, nhưng Cố Thành Trung lại nhớ rất rõ, chưa hề lãng quên.
Chắc chắn anh đã dành rất nhiều tâm ý, chuẩn bị rất lâu, còn cô lại chẳng hề cảm kích, trong mắt chỉ có phim với __ ảnh.
“Em không xem nữa, đột nhiên em đói, ra ngoài ăn thôi! Không phải vùng này có rất nhiều món ngon sao?”
“Không cần, để anh nhờ Khương Anh Tùng mua về cho em.”
Sắc mặt anh ảm đạm, dường như không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
Nhìn thấy anh sắp sửa rồi đi, Hứa Trúc Linh gấp gáp nhảy xuống giường, cứ thể mà kéo tay anh lại.
“Gố lão tam, tiểu Cố Cố, Cố đại ca, Cố mỹ nhân?”
“Gọi chồng.”
Cố Thành Trung không vòng vo, trắng trợn nôn ra ba chữ.
Cô nuốt nước bọt, hơi đắn đo.
“Thôi vậy, là anh tự mình đa tình, anh đi trước, em cứ từ từ xem phim.”
Anh bày ra dáng vẻ thương tâm buồn bã, khẩu khí cũng trầm xuống, ánh mắt trống rồng.
Dáng vẻ này làm cho trái tim Hứa Trúc Linh sắp vỡ vụn ra rồi.
Nếu đã là lỗi của mình, vậy thì cô nên có thái độ của người biết sai.
Gọi một tiếng chồng cũng chẳng chết!
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết dũng khí, gọi: “Chồng? Chồng ơi? Đi ăn với em được không, em đói lắm rồi, đói đau dạ dày, anh nỡ nhìn em như thế sao?”
“Ÿ da, đói quá, cảm giác như sắp chết luôn rồi, muốn ăn cơm, muốn ăn thịt, muốn ăn gà..”
Cô cứ ôm khư khư anh ta, bắt đầu lắc lư cơ thể anh ta, làm nũng.
Cố Thành Trung nhìn cô, thấy cô có thành ý như thế, vậy anh ta cũng nên thể hiện một chút thái độ.
“Được, vậy một tiếng sau xuất phát.”
“Sao lại là một tiếng, bây giờ đi không được sao?”
Vốn dĩ cô không đói, nhưng nói qua nói lại, thì thực sự rất muốn ăn thịt ăn gà.
Cố Thành Trung xoa đầu cô, trong con ngươi lóe lên một tia sáng, nói: “Anh có dự tính khác, anh đi chút, em chờ anh ở đây đi.”
“Được thôi, vậy anh nói với em trước, anh hết giận em rồi, còn phải đón sinh nhật với em nữa, được không.”