Chương
Khi hỏi điều này, giọng nói của anh hơi run run, đôi mắt nóng rực nhìn chăm chằm cô, hàm chứa mười phần… mười phần khát khao.
Cô mím môi, tránh ánh mắt của anh, nói: “Em không nói đâu.”
“Anh biết rồi.” Trong nháy mắt ánh mắt của anh trở nên ảm đạm, mỉm cười chua chát.
Không có anh…
Bắt đầu từ lúc nào, trong ước nguyện của cô không có anh nữa?
“Không phải, làm sao mà không có anh được, nhưng là em không thể nói ra được, không thể lộ ra dù chỉ một chút, bằng không thì thực sự sẽ không linh nghiệm.”
Cô lo lắng nói ra.
“Thực sự có anh sao?”
Trong mắt anh lại lần nữa cháy bùng hi vọng, thấy cô gật đầu, anh ngay lập tức ôm chặt lấy cô.
Anh không ngừng lẩm bẩm.
“Chỉ cần có anh, chỉ cần có anh…
Bàn tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh do dự một chút, nhưng cuối cùng vấn nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
“Ừm, anh tin rằng em đã từng ở đấy năm năm vậy thì từ nay về sau bên cạnh anh sẽ luôn có em.”
Cô cắn một miếng, bơ có độ ngọt vừa phải, bánh xốp hợp khẩu vị, ngoài ra bên trong còn có một lớp kem trái cây tươi, quả nhiên không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mặc dù bên ngoài hoa hòe hoa sói, nhưng bên trong vô cùng tuyệt vời.
Cô không hề thưởng thức nó một mình, vì sinh nhật là một sự kiện hạnh phúc đối với cô nên cô muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với mọi người.
Cô phân chia từng cái thật tốt, sau đó đưa cho Khương Anh Tùng, bà chủ, còn một ít thì phân phát cho người dân trong làng.
Cuối cùng, cô và Cố Thành Trung chỉ để lại một phần nhỏ còn lại, bên trên ghi những lời chúc phúc.
Cô đang vui vẻ ăn uống, thì điện thoại của Cố Thành Trung vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, cũng không hề tránh cô.
Là cuộc gọi của Phó Lâm.
“Anh, không ổn rồi.”
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối đã truyền đến giọng nói đầy nặng nề của Phó Lâm, dường như có chuyện lớn đã xảy ra.
“Có chuyện gì vậy?”
“Phó Minh Tước bị thương nặng, bây giờ anh ta đang nằm trong phòng phẫu thuật, bên trong có Nguyên Doanh và một bác sĩ ngoại khoa nữa phụ trách, tình hình không được khả quan cho lắm. Anh ta mất quá nhiều máu, thậm chí em còn đến một bệnh viện khác để lấy máu về.”
“Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Chỉ trong một thời gian ngắn thì không thể giải thích rõ ràng được, hơn nữa em cũng không muốn làm phiền anh, nhưng… em cũng không thể làm gì được.”
Vẻ mặt của Cố Thành Trung trở nên nghiêm trọng, sau khi cúp điện thoại, thì ngay lập tức Hứa Trúc Linh cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề, nói: “Tập đoàn đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Quả thực là có chuyện xảy ra, bây giờ một người bạn cũ của anh và còn có | chút quan hệ thân thích với em đang bị tai nạn và anh ta đang ở trong bệnh viện, anh muốn đi xem tình hình như thế nào.”