Chương
“Anh không ngốc, lần này là quyết định sáng suốt nhất từ trước đến giờ của anh, anh sống đủ rồi. Phó Lâm sẽ giúp anh báo thù, rốt cuộc anh cũng có thể chết mà không chút hối tiếc rồi. Ngọc Diệp… về Dao Dao, chỉ cần không ở cùng một chỗ với anh, cô bé nhất định sẽ có thể sống hạnh phúc. Tuy nhiên, không có em bên cạnh, anh thật sự không biết phải sống như thế nào.”
“Khi Dao Dao đi theo anh, anh vẫn có thể tự thuyết phục bản thân sẽ không rời đi mà ở bên cạnh chăm sóc cô bé, nhưng kể từ khi Dao Dao rời đi, anh không thể chờ đợi được nữa mà ngay lập tức đi tìm em.”
“Thật may là… bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Minh Tước…”
“Ngọc Diệp, đưa anh đi.”
Anh ta thông đồng chuyển động, nước mắt như giọt châu chầm chậm rơi xuống. Một người đàn ông vừa đổ máu, hôm nay dường như là ngày rơi nước mắt nhiều nhất trong cuộc đời anh ta.
Ngọc Diệp không có cách nào từ chối, chỉ có thể vừa khóc vừa gật đầu.
Anh ta hạnh phúc mỉm cười, nắm lấy tay cô ấy, bước đi không chút hối tiếc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người ở bên ngoài ngửi mùi máu tanh thấy nồng nặc, không kìm được cau mày, ngay lập tức xô cửa đi vào, chỉ thấy…
Phó Minh Tước vậy mà thực sự đã cắt cổ tay mình, trên mặt đất xuất hiện một vũng máu.
Anh ta muốn trả lại tất cả những thứ mà Phó Minh Nam đã cho anh ta, ra đi một cách sạch sẽ.
Toàn bộ phòng phẫu thuật bao trùm trong không khí im lặng chết chóc.
Phó Minh Tước đã chết, tiễu vô _ thanh tức (không có thanh âm hoặc thanh âm rất nhẹ), không hề tổ chức ồn ào, cũng không hề thông báo cho người trong gia đình.
Anh ta không có bạn bè thân thích, Phó Lâm và Cố Thành Trung đã không ngủ, thức cả đêm để thu dọn cho anh ta.
Hài cốt được hoả táng không chôn cất chung, Cố Thành Trung đã tìm thấy phần mộ của Ngọc Diệp, đặt hai người bọn họ ở cùng một chỗ, rốt cuộc cũng xem như là đáp ứng nguyện vọng của anh ta.
Sanh đồng sàng tử đồng huyệt. (Khi còn sống ngủ chung trên cùng một chiếc giường, khi chết được chôn cùng nhau trong một phần mộ. Ý chỉ cặp đôi vô cùng thân thiết và tình cảm) Cố Thành Trung bận rộn đến tận sáng hôm sau mới về đến nhà, sắc mặt có chút tiều tuy, dưới đáy mắt đều là một màu đỏ ngâu.
Anh vừa vào cửa, không kịp thay giày mà đã trực tiếp ngã phịch lên ghế sô pha.
Cơ thể đã vượt quá mức độ có thể gánh vác, anh không thể chống đỡ nổi nữa mà từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, vội vàng đi xuống, khi thấy bộ dạng mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha thì không dám tới làm phiền, rón ra rón rén đi đến trước mặt anh, cởi dày da giúp anh.
Cô lấy chăn xuống, rồi đắp lên người cho anh.
Có lẽ anh đã vội vã lái xe về nhà, trên người anh vẫn còn vương chút mùi sương mai.
Không biết Phó Minh Tước đã xảy ra chuyện gì nhưng đó hẳn là một người bạn rất quan trọng đối với anh.
Cô thấy anh thần sắc phờ phạc thì có một chút không nỡ, bàn tay nhỏ bé theo bản năng vuốt ve má anh.
Người được cho là đang ngủ say chợt nắm lấy tay cô, bất ngờ kéo cô vào lòng.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, cả người không hề phòng bị ngã nhào vào vòng tay anh.
Được ôm trong bờ ngực tráng kiện ấm áp, tưởng chừng như đó là cảng tránh gió an toàn nhất trên đời này rồi.