Chương
Cô có chút thương cảm, nói: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, em xuống làm chút bữa sáng cho anh, sau khi làm xong sẽ lên gọi anh dậy ăn, bệnh đau bao tử của anh vấn chưa khỏi đâu.”
“Bao tử không sao, bây giờ… anh cảm thấy có chút khó chịu, đừng rời khỏi anh, anh muốn ôm em chút để nạp điện.”
“Bây giờ anh đang suy sụp và nản lòng, uý thuỷ uý cước (bó tay bó chân, sợ trước sợ sau), không dám tuỳ tiện mạo hiểm. Anh biết ai là người đã giết Phó Minh Tước, và anh cũng biết ông ta đang ở đâu, nhưng anh không dám đến nước Pháp để trả thù cho anh ta.”
“Hứa Trúc Linh, anh thật xúi quẩy, anh gần như không còn là chính mình.”
Anh khàn giọng nói, cả người như con dã thú bị mắc bấy, bất chợt bị trói buộc vào trong cái lồng lớn như vậy.
Cái lông dù lớn đến đâu, thì chung quy lại cũng không phải là trời cao biển rộng.
“Anh… có phải vì em mà mới trở thành như thế này không?”
“Không phải.”
nghỉ ngơi cho thật tốt, em xuống làm chút bữa sáng cho anh, sau khi làm xong sẽ lên gọi anh dậy ăn, bệnh đau bao tử của anh vân chưa khỏi đâu.”
“Bao tử không sao, bây giờ… anh cảm thấy có chút khó chịu, đừng rời khỏi anh, anh muốn ôm em chút để nạp điện.”
“Bây giờ anh đang suy sụp và nản lòng, uý thuỷ uý cước (bó tay bó chân, sợ trước sợ sau), không dám tuỳ tiện mạo hiểm. Anh biết ai là người đã giết Phó Minh Tước, và anh cũng biết ông ta đang ở đâu, nhưng anh không dám đến nước Pháp để trả thù cho anh ta.”
“Hứa Trúc Linh, anh thật xúi quẩy, anh gần như không còn là chính mình.”
Anh khàn giọng nói, cả người như con dã thú bị mắc bấy, bất chợt bị trói buộc vào trong cái lồng lớn như vậy.
Cái lông dù lớn đến đâu, thì chung quy lại cũng không phải là trời cao biển rộng.
“Anh… có phải vì em mà mới trở thành như thế này không?”
“Không phải.”
Anh thở ra một hơi rồi nhẹ giọng nói: “Là bởi vì bây giờ anh đã dần trở nên tham lam, không còn dám liều lĩnh kích động, chỉ muốn tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (Ý của cụm từ này là bảo phải lưu ý, lấy an toàn cẩn thận là trên hết để không dễ dàng phạm sai lâm, có thể dễ dàng phát triển vê lâu về dài.).
Nếu như biết kẻ xấu có thể còn sót lại một thời gian dài, anh nghĩ mình sẽ không chút do dự mà đi giải quyết.”
“Bây giờ anh, chỉ muốn sống thôi.”
“Em biết, khi sống phải sống thật tốt, chết thì không còn gì nữa. Bây giờ anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh chỉ là đang có chút rối loạn trong lòng thế thôi. Sau khi tỉnh dậy, anh vẫn sẽ là một Cố Thành Trung mà em biết, điềm tĩnh khôn ngoan, già dặn thông minh, tai hoạ để sót ngàn năm, cho dù anh đi giải quyết một cái tai hoạ, thì đó nhất định cũng là nguyên tắc cơ bản trên cuộc đời, xem trọng tình cảm sẽ dễ gây tai hoạ.”
“Trúc Linh, sau khi anh thức dậy, người đầu tiên anh muốn thấy là em, có được không?”
Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, như là chỉ sợ cô sẽ rời đi.
Hứa Trúc Linh hết lần này đến lần khác cam đoan bản thân mình sẽ không rời đi, anh mới yên tâm mà nặng nề nhăm mắt lại.
Anh chìm vào giấc ngủ và ôm chặt lấy cơ thể cô, cô hoàn toàn không thể rời khỏi chút nào, chỉ có thể bị nhốt ở †rong vòng tay.