Chương
Lục Hạo lại tới cảnh cáo anh đừng làm những việc có lỗi với Hứa Trúc Linh, anh ấy thực sự rất oan ức, cũng rất đáng thương.
Bạch Minh Châu vừa đi, anh còn chưa kịp thở, không ngờ ông cụ lại gọi tới.
Câu đầu tiên chính là……
“Bố đã triệu tập đại hội đồng cổ đông và lấy lại vốn cổ phần của Trúc Linh. Hiện tại bố là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Cố Thị. Bố quyết định để Phó Lâm kế thừa vị trí của mình, con thích làm gì thì làm.”
“Bố, con lại làm gì rồi?” “Con làm cái gì trong lòng con không rõ sao? Con dâu bố tốt như thế mà mới đi chưa được bao lâu, con đã tìm được tình yêu mới, định chơi trò gì vậy? Muốn quyền thừa kế thì con mau đuổi người phụ nữ kia đi. Cách bốn năm năm, con nói con đã tìm được tình yêu đích thực rồi, bố tin được chắc. Bây giờ con tìm được thấy thứ vô tích sự chưa?
“Bố, cô ấy không phải là đồ vô tích “Vậy thì là con! Đồ chó chết!” Ông cụ phẫn nộ nói.
Cố Thành Trung cảm thấy bất lực khi nghe điều này, anh vò đầu bứt tóc, cũng không biết phải nói gì.
“Bố, con biết mình đang làm gì.”
“Con biết á? Bố thấy từ sau khi Trúc Linh bỏ đi, con nói năng lung tung, con có thực sự biết mình đang làm gì không?” Cố Đình Sâm mắng xối xả, như thể con trai không phải con ruột.
“Bố tới đây không phải để bàn bạc với con, mà là muốn thông báo cho con mau xử lý cái người trong nhà con đi, nếu không con đừng có quay về Tập đoàn Cố Thị nữa.”
“Cô ấy……biết một số bí mật của Trúc Linh, con muốn giữ cô ấy lại, sau này con sẽ giải thích rõ ràng với mọi người sau……”
Cố Thành Trung chưa nói xong, Cố Đình Sâm đã vội vàng ngắt lời.
“Con đừng nói với bố những điều linh tinh vô nghĩa đó nữa, bố thấy đầu óc con bị mu muội rồi. Đồ chó chết, nếu con dám làm chuyện có lỗi với Trúc Linh, thì con chờ chết đi.”
Nói xong, Cố Đình Sâm liên cúp điện thoại.
Cố Thành Trung day day thái dương, lời nhắc nhở trong điện thoại, cũng là tin tức hôm nay.
Ông cụ nói được làm được, liền từ bỏ chức danh chủ tịch của mình, lui về quan sát, đồng thời tuyên bố Phó Thiết Ảnh là tân quyền chủ tịch.
Cư dân mạng đang theo dõi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Có người nói anh ta không có lương tâm, vợ mới chết đã tìm người phụ nữ khác.
Lại có người nói rằng anh ta bị điên, làm những điều không ai có thể tưởng tượng được.
Anh không thèm tiếp tục xem nữa, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Anh nghe thấy tiếng bước bốn, Hứa Trúc Linh đi xuống rồi.
“Anh không sao chứ?”
Tất nhiên cô biết áp lực của anh, mắt nhìn mà lòng thấy đau.
“Trúc Linh…..Lân này anh hình như……thất nghiệp thật rồi.”
Anh mỉm cười bất lực và nhún vai.
“Vậy thì anh không trả nổi năm triệu tiền lương của em sao?”
Đây là điều đầu tiên cô nghĩ đến.
“bốc là vẫn trả được, dù sao tài sản cá nhân của anh vẫn còn rất nhiều”
Anh chưa kịp nói xong, Khương Anh Tùng vội vàng gọi điện thoại tới.