Chương
Nếu không có khuôn mặt khác lạ này, cô ta thật sự sẽ nghĩ hai người là cùng một người.
Thật sự.. quá giống nhau.
Cô ta sợ mình giận cá chém thớt với cô ấy, nên cố gắng nhịn cơn tức giận nói: “Tôi có thể cho cô hưởng vinh hoa phú quý đến vô tận, cô muốn thứ gì tôi sẽ cho cô thứ đó.”
“Thôi được, đưa trước cho tôi một trăm năm mươi tỷ, phòng trường hợp khẩn cấp, bây giờ tôi nghèo lắm, sắp không sống nổi qua ngày nữa rồi.”
“Cô đang đòi tiền tôi đấy à?”
“Không nên sao?” Cô nhướng mày nói: “Coi như là ứng trước thôi, không được sao?
Ayako Nikkeikawa nghe xong thì sững sờ, nhưng rồi bình tĩnh trở lại, trên đời này làm gì có người giàu có nào mà không tham lam?
Mà máy phát hiện nói dối lại không đưa ra bất kỳ cảnh báo nào, cho thấy răng đây là tất cả những gì cô ta muốn.
Chỉ cần có khát khao thì mọi thứ đều dễ thực hiện rồi.
“Được rồi, Yui, đưa tiền cho cô ta.”
“Vâng, Missy.”
Yui đưa cho cô một tấm thẻ, và sau đó đưa cho cô một lọ thuốc khác.
Gô không biết làm cách nào để thoát ra khỏi tầng hầm này, Yui đã cho cô vào lề đường, và cô thuê một chiếc xe để rời đi.
Khi lên xe, mồ hôi nhễ nhại, ướt hết cả quần áo.
Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tấm thẻ màu vàng, hơi thở gấp gáp.
Người lái xe lo lắng hỏi nhiều lần, cô ấy đều không nghe thấy, toàn bộ tâm trí rối bời.
Cuối cùng khi đến thành phố, cô vội vàng xuống xe.
Cô hơi chóng mặt, không phân biệt được đông tây nam bắc.
Cuối cùng cô ngã dập mông xuống đất, nhìn người trên đường qua lại, xe cộ qua lại không ngớt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, xuýt chút nữa cô bị chóng mặt hạ đường huyết, không ngờ có người chạy đến bên cạnh và ôm chặt cô vào lòng.
Cô có thể thấy rõ người đến là Cố Thành Trung.
Nhưng…… băng qua đường rất nguy Cô ấy không nói nên lời, đầu lưỡi tê cứng, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng, cô ấy được đưa đến bệnh viện để tiêm đường glucose, ăn một chút gì đó, cô ấy mới dịu trở lại.
“Em đã đi đâu vậy?” Đợi cô ấy tỉnh lại, Cố Thành Trung liền hỏi.
“Tôi lạc đường, Đế Đô lớn như vậy, tôi tìm mãi mà không thấy đường về nhà, vừa đói vừa khát.”
Cô ấy không nói việc hôm nay đã gặp Ayako Nikkeikawa, cô ấy phải bình tính và suy nghĩ xem mọi việc nên làm như thế nào mới được.
Cố Thành Trung nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Trách anh, bây gì anh chẳng có cái gì, cho người đi theo em cũng không được”
“Không sao…..tôi mượn tiền sư phụ rồi, sau đây chúng ta không cần lo thiếu tiền nữa rồi. Chắc là anh có nhiều việc muốn làm, khoản tiền này anh cầm lấy trước.”
“Làm sao anh có thể tiêu tiên của phụ nữ?”