Chương
Tôi cũng không có uy hiếp cô, chẳng qua là hy vọng cô cả Ayako giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống mà thôi.
“Mồm miệng của cô rất lợi hại, tốt hơn con đĩ kia rất nhiều, nói chuyện cũng rất êm tai. Một tuần sau, tôi muốn nhìn thấy Cố Thành Trung phát bệnh, lúc đó tôi sẽ cho cô thuốc giải.”
“Được, tôi sẽ tự mình đến lấy, bảo người của cô cung kính chờ tôi.”
“Yui sẽ phối hợp với cô, có chuyện gì cứ việc sai khiến.”
Dứt lời, hai người cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh đắc ý nhìn Fukuhara Yui.
Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, cảm giác giống như là ăn phải ruồi vậy, là cái kiểu dù rất chán ghét nhưng lại không dám nói ra.
Cái này miêu tả như nào nhỉ?
Chính là thích cái dáng vẻ cô không thích tôi, nhưng lại không thể làm gì được tôi.
Nếu như không phải là cô ta bắt cóc mình, thì cô với Cố Thành Trung sẽ đến nỗi rơi vào nguy hiểm sao?
“Cô có tiền không? Tôi muốn bắt taxi về.”
Fukuhara Yui căm hận nghiến răng, lấy ra ba trăm nghìn đưa cho cô.
“Không được, ít quá đi.”
“Ba trăm nghìn cũng không đủ, cô muốn đi từ phía đông sang tây thành phố à?” Fukuhara Yui tức giận nói.
“Tôi muốn thuê xe buýt, chính là cái loại thuê cả xe, đưa anh ta đi xung quanh một vòng, xem ít phong cảnh, không được sao?”
NGOIc.
Fukuhara Yui nghe được lời này, tức giận mãi cũng không nói lên lời.
Hứa Trúc Linh cũng mặc kệ cô ta, đưa tay ra, ý tứ rất rõ ràng là muốn tiền.
Cô ta mở ví tiền ra nhìn một chút, đang muốn lấy tiếp ba trăm nghìn, nhưng mà Hứa Trúc Linh lại không hề khách khí, trực tiếp cầm lấy ví, lấy ra mấy tờ ba trăm nghìn bên trong.
“Cô thật là quá đáng!”
“Hạng tôm tép thì phải chú ý lời nói của mình, bây giờ tôi cùng một cấp bậc với cô chủ của cô, cô đừng so với tôi.
Tôi có thể lấy được tư liệu từ chỗ Cố Thành Trung, cô có thể sao? Tôi biết rõ việc ăn, uống, đi vệ sinh của anh ta, cô biết không? Dù cô đi tố cáo với Ayako Nikkeikawa cũng vô dụng, cô ta chẳng lẽ còn có thể không dùng tôi, dùng cô sao?”
Hứa Trúc Linh nói khó nghe, nhưng mà một câu liền nói trúng.
Cô rất hiểu Ayako Nikkeikawa, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, nếu mình phù hợp như vậy, cô ta nhất định sẽ lợi dụng. Fukuhara Yui lại là biết điểm này, chỉ có thể giận mà không dám nói gì, tức giận nhìn Hứa Trúc Linh, nhìn cô phóng khoáng xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cùng với cái chết của Mã Tề, sát khí của Trần Phi Vũ cũng bớt đi được một chút, nhưng vẫn đủ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Một tiếng “âm” vang lên, bóng đen không khỏi nuốt nước miếng, anh ta cảm thấy lòng bàn chân chảy từng đợt mồ hôi lạnh, hơi lạnh xuyên thẳng lên tận tim gan.
Trần Phi Vũ liếc nhìn Akimoto Masako, sau đó nở một nụ cười.
Akimoto Masako hừ nhẹ rồi xoay đầu sang chỗ khác nhưng vẫn không bỏ đi.
Có lẽ cô ấy cũng biết nếu không có sự đồng ý của Trần Phi Vũ, cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội rời đi.