Chương
Một lần cô đột nhiên tỉnh dậy lúc ngủ trưa, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, còn Cố Thành Trung đáng lẽ phải ngủ cùng cô lại không thấy bên cạnh, cô không khỏi có chút nghi hoặc.
Âm thanh phát ra từ phòng bếp, bây giờ cũng không phải thời gian nấu ăn, anh làm gì trong đó.
Cô ló đầu nhìn vào, chỉ thấy….
Cố Thành Trung thế mà lại đang cố gắng dùng tay trái để cắt rau.
Chắc hẳn là anh chỉ mới luyện tập cách đây không lâu, dao thật sự rất bén, cắt trực tiếp vào ngón tay anh.
Anh cũng chỉ nhíu mày một chút, tuỳ ý cầm lấy một miếng băng dán lên coi như đã xử lý xong.
Anh tiếp tục cắt rau.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần….
Cô biết, Cố Thành Trung muốn cảm nhận nỗi khổ của cô, nếu không thể thay thế, thì cùng nhau vượt qua.
Cô nhìn hai bàn tay của mình, tay phải vẫn còn băng vải, ngón tay có thể cử động nhẹ.
Cô nghĩ, cho dù con đường phía trước có khó khăn, cô cũng sẽ vượt qua nó.
Bởi vì có Cố Thành Trung, sẽ có kỳ tích.
Cô lặng lẽ về phòng, cuối cùng không ngủ được.
Bốn giờ chiều, anh trở lại phòng nhìn thấy cô đã tỉnh dậy.
“Ngủ không ngon?”
“Không có, mới vừa tỉnh, ngủ rất ngon, sợ tối sẽ ngủ không được.”
“Không sao, tối chúng ta đi xem phim, giết thời gian. Anh có chuẩn bị cho em chút trái cây, để anh bưng lên cho em.”
“Khoang đã…tay anh sao lại bị thương vậy.”
Cô biết rõ nhưng cố tình hỏi.
Cô chỉ thấy anh đứt một ngón tay, nhưng bây giờ cả năm ngón đều đeo băng dán.
Tên ngốc này, trước đó còn khen anh thông minh nữa chứ, năm ngón tay nối liền với tim, nhất định là rất đau!
“Không sao, lúc đóng cửa vô tình bị kẹp tay, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Anh cười nói.
“Sau này….cẩn thận một chút.”
Cô không vạch trần, nhưng trong lòng rất đau.
Hàng tuần Fukuhara Yui sẽ liên lạc với cô, muốn lấy mẫu máu của Cố Thành Trung để xét nghiệm.
Cô đã làm theo những gì cô ta nói, sau đó báo lại những việc mà Cố Thành Trung đã làm gần đây.
Chỉ là giặt quần áo nấu cơm làm những việc nhỏ nhặt, Fukuhara Yui có chút thích thú khi nghe thấy.
“Thiếu gia Cố Thành Trung, thế mà lại làm những việc này, bị truyền ra ngoài không sợ bị chê cười à. Cả ngày làm những việc vặt này, còn muốn vùng dậy khiêu chiến với đại tiểu thư, đúng là chuyện vớ vẩn!”
Fukuhara Yui nói không thèm nhìn.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, tức giận.
“Tôi không có tiền.”
Cô bất mãn nhìn cô ta, chìa bàn tay nhỏ ra, giống như đi đòi nợ.
“Gô có ý gì?”
Fukuhara Yui dè dặt nhìn cô.