Chương
“Tiểu Đình à, cuối cùng con cũng nghe máy rồi.”
“Mẹ à, con sắp về đến nhà rồi, mẹ không cần phải lo đâu.”
“Bố con cứ bắt mẹ phải gọi cho con, bảo rằng con không máy. Con bây giờ đang ở đâu? Ở cạnh Phó Lâm sao?”
Chu Đình chột dạ, bất giác nhìn sang Phó Lâm, lại còn đang ở hiện trường phạm tội nữa, mặt cô chợt ửng đỏ.
“Vâng…” Cô do dự trả lời: “Anh ấy đang ở bên cạnh con, xe bọn con sắp đến nhà rồi.” “Sắp rồi sao? Vậy thì tốt, bảo cậu ấy lên nhà ngồi đi, môi lân đưa con về đều không vào nhà nghỉ ngơi chút. Đừng để ý đến bố mẹ, ông ấy miệng thì cứng nhưng lại mềm lòng, vân rất quan tâm đến cuộc sống tình cảm của con. Sợ con tính tình cứng nhắc, không xử lý tốt quan hệ nam nữ, đến lúc đó hỏng việc rồi, sau này sẽ không có ai dám lấy con nữa.” Mẹ Chu trêu đùa.
Chu Đình tai nghe điện thoại mắt nhìn sang Phó Lâm, nội dung trò chuyện cô đều nghe thấy rồi, vừa nấy cô cũng mời anh rồi, nhưng anh từ chối. Lúc này cô cũng không rõ, anh đang nghĩ gì.
Phó Lâm do dự một lát, sau đó gật đầu.
“Mẹ, phút nữa con về đến nhà.”
“Được, mẹ rửa hoa quả cho con.”
Cúp máy xong, Chu Đình ngay lập tức mặc quần áo.
Vừa mặc quần áo xong, lại bị Phó Lâm kéo đến hôn một trận.
“Ôi, em vừa mới tô lại son xong.” Cô bất đắc dĩ nói tiếp.
“Rất ngon”
Anh cười nói, năm chặt lấy tay cô.
Thấy anh cười, cô thở phào một hơi, cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay trầm mặc một cách kỳ lạ, nhưng cô lại không biết vấn đề ở đâu. Mặt anh vấn luôn ủ rũ, bây giờ xem như là cười rồi.
“Phó Lâm, có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?
“Không có, chỉ là mệt thôi, đừng nghĩ linh tinh, đi thôi.”
Anh khởi động xe, tiếp tục phóng xe về phía trước.
Rất nhanh là về đến cổng nhà, mẹ Chu đang ở phòng khách xem thời sự, rời đi tầm mắt, nhìn Phó Lâm một cái rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt. Nhìn thì có vẻ điềm tĩnh như không, nhưng vẫn dựng thẳng tai lên nghe trộm mọi người nói chuyện trong phòng khách. Mẹ Chu cũng đã chuẩn bị xong hoa quả, nhìn thấy hai người họ tay trong tay trở về thì cũng dịu dàng cười. Mẹ vợ thấy con rể càng ngày càng thuận mắt, ngoại trừ tuổi có hơi lớn, còn lại về cơ bản thì không còn gì bắt bẻ được. Hơn nữa lớn tuổi cũng chưa chắc không tốt, biết yêu thương, chăm sóc người khác, tốt hơn nhiều so với mấy đứa con trai tuổi đầu miệng còn hôi sữa.
“Cũng lâu rồi Phó Lâm chưa đến đó, lần sau đừng ăn cơm bên ngoài nữa, đến đây đi, cũng lâu rồi con chưa nếm tay nghề của dì đó.”
“Được ạ, nếu lần sau không bận thì cháu sẽ đến cùng với Chu Đình ạ.”
“Hai đứa con ra ngoài làm gì vậy? giờ rồi mới về nhà.”
Mẹ Chu thuận miệng nói một câu.
Chu Đình chột dạ, chỉ thấy máu trong người trong nháy mắt dồn hết lên não, gương mặt đỏ rặng cúi thấp xuống.