Chương
Giang Tuyết Vy nghe thấy tiếng nói, hơi sợ hãi mà co rụt đầu lại.
Lần trước cô ta bị Phó Lâm dạy dỗ một lần, đến bây giờ vẫn còn bóng ma trong lòng.
Những ngày này, cô ta luôn biết thân biết phận, khom lưng uốn gối, sợ đắc tội với cô, chọc đến Phó Lâm tìm cô trả thù.
Nhưng nay đã khác xưa rồi, Phó Lâm đã chết rồi, hôn ước của cô cũng coi như là hết giá trị rồi.
Trước đây cô ở cùng với Hứa Trúc Linh, bây giờ Hứa Trúc Linh cũng chết rồi, Cố Thành Trung cũng không được bình thường, còn điên nữa, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện chữa trị kìa.
Chu Đình chẳng qua là con gái hiệu †rưởng, cũng không phải là danh gia vọng tộc gì, cô ta phải sợ gì chứ.
Nhà cô ta cũng có hậu đài đó.
Cô ta cứng rắn đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm kiêu ngạo, khinh miệt nhìn Chu Đình: “Tang môn tinh đến rồi sao? Tôi nói cô khắc chết người đó, xem đi, khắc chết Dương Việt, sau đó là Hứa Trúc Linh, đến Phó Lâm. Những người giao thiệp với cô thật thảm mà, về sau chúng tôi phải cách xa cô ra một chút, để tránh bị tang môn tinh như cô hại.”
Mọi người nghe thấy những lời như vậy đều cảm thấy có lý. Những người thâm giao với Chu Đình đều xảy ra chuyện.
Ánh mắt mọi người nhìn Chu Đình cũng thay đổi, đồng loạt lùi sau một bước, sợ đứng cạnh cô sẽ bị ảnh hưởng.
Giang Tuyết Vy rất hài lòng với kết quả như vậy, kiêu ngạo nhìn cô, vẻ mặt đắc thắng.
“Vậy khi nào thì cô chết? Tôi rất muốn biết đấy.”
Chu Đình cũng không khách khí, lời nói sắc bén đáp lại.
Giang Tuyết Vy vốn đã muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy sẽ mất thể diện.
Bây giờ Chu Đình đã không thể chịu được một kích, không cần cô ta châm chọc mỉa mai, nhiều người cô lập cô, đủ để khiến cho cô không chịu nổi rồi.
“Cô không cần lo lắng cho tôi, cô chết rồi thì tôi không chết được. Phó Lâm chết rồi, cô sao còn không đến nhà họ Cố mà làm bộ chứ, trông coi linh cứu cho người ta! Sao cô có thể giống với người không có việc gì thế, ngày nào cũng đi học?”
“Hay là cô không yêu anh ta, cô chỉ yêu tiền, bây giờ không thể trở thành mợ chủ Cố rồi, nên không làm ra vẻ nữa?”
“Giang Tuyết Vy, miệng cô sạch sẽ chút đi, có tin tôi xé nát miệng cô hay không?” “Cô dám! Bây giờ Hứa Trúc Linh và Phó Lâm đã chết rồi, nhà họ Cố đã là ốc còn không mang nổi mình ốc rồi, ai còn quan tâm sống chết của cô chứ! Nếu như cô giả vờ đáng thương, có lẽ chúng tôi còn có thể đồng cảm với cô, nhưng cô giống như người không có việc gì vậy, có thể thấy cô vì tiền nên mới đến với người ta. Hôm nay nếu cô dám động đến tôi, tôi sẽ khiếu nại, đến khi nào bố cô không ngồi được cái ghế hiệu trưởng nữa mới thôi.”
“Tôi cảnh cáo cô, nhà họ Giang chúng tôi ở Đà Nẵng cũng có máu mặt đó, dù không so được với nhà họ Cố, chẳng lẽ lại không so được với nhà cô sao?”
Đối với chuyện lúc trước Giang Tuyết Vy vẫn còn canh cánh trong lòng, cuối cùng cũng có thể trở trở mình, sao có thể để cho Chu Đình chút mặt mũi được chứ.
Chu Đình nghe thấy vậy, bàn tay siết chặt.
Nếu chỉ có mình cô thì không sao cả, cô có thể liều mạng mà bịt miệng cô ta.