Chương
Cô kéo tay áo cô ấy: “Annie…”
“Từ lúc mà em lại trở nên nhát gan thế hả? Tính em thế nào chị hiểu rõ nhất, còn cương liệt hơn chị kìa, không chấp nhận nổi một hạt cát, sao có thể để cô ta đè đầu cưỡi cổ em chứ? Em đang đùa gì thế?”
Hứa Trúc Linh vô cùng tức giận, đến nói tục cũng nói được.
Nhìn thấy dáng vẻ oan ức, khó chịu của Chu Đình, trong lòng khó chịu biết bao.
Nghe thấy lời này, Chu Đình có chút vô lực cúi đầu xuống.
Đúng vậy, cô là người cứng rắn, lúc đầu nhìn thấy phu nhân ức hiếp Hứa Trúc Linh, bản thân mình không nhịn được đi đánh người ta.
Thấy Phó Lâm lợi dụng bản thân mình hạ độc, liêu chết cũng phải đòi công đạo.
Nhưng hiện tại, lại bị một kẻ xấu như Giang Tuyết Vy đè đầu, mà bản thân lại không dám thở mạnh một hơi.
Hứa Trúc Linh thấy cô không nói chuyện, lòng càng thêm đau.
“Cô xin lỗi cho tôi.”
Gô hung dữ trừng mắt Giang Tuyết Vy, giống như nhìn kẻ thù vậy.
“Dựa vào cái gì chứ? Cô cho răng mình là ai chứ! Cô mà còn như thế là tôi gọi người đó, trong trường cũng có bảo vệ đó, cô dám ở trong trường gây rối sao?”
Giang Tuyết Vy không chút sợ sệt nói.
“Xin lỗi ngay!” Cô siết cổ áo cô ta, hung ác kéo cô ta lại gần.
“Cmn cô bị bệnh rồi!” Giang Tuyết Vy giơ tay định đánh lại, đương nhiên Hứa Trúc Linh sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, nhưng cô còn chưa kịp giơ tay đỡ, thì tốc độ của Chu Đình còn nhanh hơn cô.
Chu Đình nhanh chóng cản trước mặt cô, một tay khống chế cổ tay Giang Tuyết Vy, cô trở tay tát một cái thật mạnh.
“Cô đánh tôi thì được, cô thử đánh chị ấy thử xem, xem tôi có bẻ gãy tay cô không?”
“Em lợi hại thế sao?”
Hứa Trúc Linh há miệng trợn mắt.
“Ở học viện quân khu được huấn luyện nhiều rồi, tố chất thân thể rất tốt, bây giờ vận động động cũng rất nhẹ nhàng.”
Chu Đình nhàn nhạt nói.
“Lợi hại, lợi hại.”
Hứa Trúc Linh nhìn cô đầy sùng bái.
Giang Tuyết Vy một tay che má, không thể tin nổi mà nhìn cô.
Cô ta chỉ mũi cô: “Cô.. cô dám đánh tôi. Tôi…tôi muốn kiện cô, tôi sẽ vạch trần việc làm xấu xa của hiệu trưởng, bao che cho con gái, tiếp tay kẻ xấu.”
“Cô dám thử xem, tôi sẽ khiến cho nhà họ Giang cô hoàn toàn biến mất ở Đà Nẵng này.”
“Gô là cái thá gì?”
Cô ta gào thét với Hứa Trúc Linh, đến bây giờ cô ta cũng không biết Hứa Trúc Linh là người nào! “Tôi là người nhà họ Cố, ông cụ Cố đặc biệt phái tôi đến đây để chăm sóc cho Chu Đình.