Chương
Gô ta lảo đảo lùi về phía sau, đến khi đụng phải bàn mới đứng vững lại.
“Gô là cái thá gì chứ? Dám khua chân múa tay với tôi? Thật sự cho răng tôi sợ cô sao?” “Tôi lo đến danh tiếng của bố tôi, nhưng không có nghĩa để cho cô tùy ý làm càn. Nếu miệng cô sạch sẽ một chút, cũng không đến mức †ôi xé rách mặt nạ với cô. Cứ xem như trước đây tôi dựa vào đàn ông, bây giờ núi dựa đổ rồi. Tôi nói cho cô biết, cô dám quậy cho nhà tôi gà bay chó sủa, tôi sẽ khiến cô phải gánh hậu quả.” “ Bố mẹ tôi làm giáo viên, làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, bồi dưỡng được bao nhiêu tinh anh, trụ cột, ai cũng lợi hại hơn đò bỏ đi như cô. Nhà họ Giang sao?
Ghê gớm lắm à? Nếu nhà tôi gặp khó khăn, thì những người đó sẽ nể mặt bố mẹ tôi mà ra tay giúp sức, đến lúc đó, xem nhà họ Giang cô đen đủi hay nhà họ Chu tôi đen đủi đây.”
“Giang Tuyết Vy, đừng có cho mặt mũi mà không cần, con giun xéo lắm cũng quän, cô thực sự cho răng tôi không nóng tính sao, không trị được cô sao?”
Những lời này khiến cho Giang Tuyết Vy hoàn toàn im miệng.
Cô ta bị dọa cho mặt mày xanh mét, mở to mắt, vô lực nhìn cô.
Cô ta hoàn toàn không ngờ được, chuyện đến nước này rồi mà Chu Đình vẫn có thể nổi giận được, hơn nữa còn lợi hại như vậy.
Hơn nữa cô ta cũng không thể phủ nhận rằng, bố cô vào nghề giáo dục lâu năm, học trò có mặt khắp cả nước, trong số đó chắc chắn có nhân vật hiển hách.
Nếu như chó cùng dứt dậu, cắn ngược lại thì cũng không phải là việc bản thân chịu đựng được.
Cô cắn răng, bây giờ chỉ có thể cắn răng mà nuốt cục tức này.
“Cô… coi như cô ác, Chu Đình, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Cô ta đứng dậy, đầu cũng không quay lại mà chạy đi.
Chu Đình nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: “Mấy người còn gì muốn nói với tôi sao?”
“Không… không có.”
“Tôi là sao chổi, tôi khắc chết người, về sau gặp tôi thì tránh xa một chút, nếu không các người còn trẻ mà chết sớm, tôi lại phải gánh cái tội này.”
Cô chế giễu nói, những sinh viên đó nghe xong mặt hết xanh lại đỏ.
“Chị Annie, em xử lý xong rồi, cũng không cần phải học nữa, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô kéo Hứa Trúc Linh rời đi.
Hai người đến nhà ăn, Chu Đình một mực cúi đầu uống nước ngọt, một câu cũng không nói.
“Vậy….. Phó Lâm có thể vẫn chưa chết, chỉ là bản tin đưa thế thôi. Cố Thành Trung đã đi xem rồi, vẫn chưa tìm thấy thi thể, hiện tại cũng chưa tìm thấy bất kỳ đồ vật nào thuộc về cậu ấy, người có thể vần còn sống, chỉ là xuất hiện việc ngoài ý muốn ngăn cản”
“Em không quan tâm.”
Cô nhàn nhạt nói: “Anh ta bây giờ sống hay chết, đã không còn liên quan đến em nữa rồi.”
“Sao có thể không liên quan chứ…”
Cô ấy vẫn còn muốn nói gì đó thì bị Chu Đình cắt ngang: “Em không muốn nói đến anh ta nữa, em sống rất tốt, rắc rối em có thể tự giải quyết, ngược lại là chị đó, chị vẫn ổn chứ, anh Trung…”
“Anh ấy vẫn ổn, bệnh đã ổn định, để xem sao đã. Em thật sự không sao chứ?”
“Không sao, chị nhìn em giống như người có chuyện sao?”
Cô cười, nụ cười vẫn xán lạn như cũ: “Em hứa với chị, chuyện giống như ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa, em thật sự rất lười tính toán với bọn họ. Trước đây thì ghen ty, bây giờ thì là ném đá giấu tay. Em mới không thèm để ý.”