Chương
“Em… em đang ghen. Em hiểu nhầm anh với Risa, cho nên mới không từ mà biệt, nên em mới giận anh, nên em mới vứt đồng hồ anh tặng em đúng không?”
“Ghen sao? Đúng là gặp quỷ mà. Tôi làm sao ghen với tên ngốc như anh chứ.
Anh thật sự cho mình là miếng bánh thơm à? Nói cho anh biết, đàn ông tôi duyệt nhiều không kể hết, thích lực eo tốt, thời gian lâu, anh bỏ tôi ra”
Cô ráng hết sức kháng cự, cổ tay đỏ lên nhưng cũng vô dụng.
Phó Hằng nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh như băng.
Anh biết Tân Miêu từng có đàn ông, nhưng anh không để ý.
Anh cũng biết cô có quá khứ, nên mới thành như vậy.
Anh cũng không để ý.
Từ giây phút yêu cô, có thể không để ý bất cứ cái gì, chỉ quan tâm nửa đời sau này của cô có thể cùng mình dây dưa.
Vì thế mà anh tức giận, là vì cô tự hạ thấp bản thân mình, những lời cô nói không chỉ kích động thân anh mà còn biến tướng sỉ nhục bản thân cô.
Anh dùng sức, ép cô lên tường: “Em còn chưa thử anh, sao biết được lực eo anh không tốt, không đủ lâu?”
“Cái gì?”
Tân Miêu nghe thấy lời này, kinh ngạc đến rớt luôn cằm. Đây vẫn là Phó Hằng mà cô quen sao?
“Anh…Anh điên rồi? Loại lời như thế này sao anh cũng nói ra được?”
“Một cô gái như em còn nói được, vì sao anh không thể?”
“Phó Thanh Viên, vì sao anh cứ quấn lấy tôi thế? Tôi và anh vốn không cùng một thế giới. Mặc dù anh là con riêng của nhà họ Phó thật, nhưng sau này tiền đồ vô hạn. Tôi lại không giống anh… Tự tay tôi đã hủy đi tương lai của mình, tất cả bắt nguồn từ yêu mà ra.
“Anh chỉ nhất thời bị tôi mê hoặc, sau này chắc chắn sẽ gặp cô gái tốt hơn, tin tôi đi.”
Cô hạ giọng, tận tình khuyên nhủ.
Cứng rắn quá không được thì cô dùng thái độ mềm mại để khuyên nhủ, hi vọng Phó Thanh Viên hiểu.
Rung động nhất thời chỉ là nhất thời, chờ ngày anh hiểu rõ cô vậy đảm bảo sẽ nhận ra cô đã không còn cách nào cứu được, đắm chìm trong trụy lạc.
Cô lớn lên ở nơi tối tăm âm u nhất, nhưng anh ư? Anh là mặt trời môi sáng mai thức giấc, đẹp đế đến nhường nào?
Hai người… Không có khả năng ở cùng một nơi.
“Tôi… Có vô số đàn ông bên người, là loại người không sạch sẽ. Anh ở cùng tôi đơn giản chỉ là một câu chuyện hài mà thôi.”
Cô vội vàng bổ sung câu nói.
Phó Thanh Viên nghe vậy, khuôn mặt anh hẳn rõ sự tức giận vì ghen tị.
Cô nhận thấy sự tức giận của mình, bị hù lần nữa.
Cô e dè nhìn anh, cố gắng suy nghĩ cách thoát thân.
“Em vì sao muốn nhiều đàn ông vây bao. Phụ nữ vì sao phải lấy lòng đàn ông? Tôi muốn mấy gã đó phải lấy lòng tôi!
“Tâm lý tôi rất biến thái, anh chớ nên ở cùng tôi, đừng tự hủy hoại bản thân.”
“Vậy nam nhân khiến em muốn bao nuôi cần gì? Eo dẻo mông cong, sức chiến đấu bền bỉ?”
Phó Thanh Viên cau mày hỏi.