Chương
Tân Miêu cũng rất sợ, nhưng nhìn thấy anh như thế này, bản thân đột nhiên cũng không còn sợ hãi nữa.
Phó Thanh Viên im lặng một chút, cũng không biết bản thân là sợ hãi nhiều hơn hay mong đợi nhiều hơn.
Hoặc là…
Cô không kìm được tiến lên, nhẹ Anh vẫn chưa nghĩ kỹ, có muốn chiếm đoạt cô ấy hay không.
Không nên như thế…
Anh ta đã nhìn thấy tình yêu của Cố Thành Trung, cũng nhìn thấy thái độ bá đạo mạnh mẽ của Phó Lâm, luôn cảm thấy anh và Tân Miêu không nên như thế này.
Cô ấy xứng đáng được tốt hơn, không nên làm điều mà anh cho là chuyện thiêng liêng trong cái gác xép nhỏ này.
Nam nữ hoan ái không nên chỉ là tình dục và sự ép buộc, nó phải xuất phát từ tình yêu trong trái tim.
Nếu hai người không yêu nhau, vậy thì đó chỉ là khoái cảm thèm muốn của thể xác mang lại mà thôi, là một loại phát tiết.
Mà anh ta cũng không cần phát tiết, chỉ cần Tân Miêu yêu mình là được.
“Phó Thanh Viên… Chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Anh ở bên cạnh tôi, thì chính là tự hủy hoại tiền đồ của mình.”
“Tiền đồ là gì? Anh còn không biết con đường tương lai của mình, sao em lại tính được? Nếu anh vấn là một tên ngốc, vậy thì xin hỏi tiền đồ của anh là gì? Sống cả một đời ngây ngô dại khờ, ở trong tâm trí của một đứa trẻ mười mấy tuổi, không có ham muốn và dục vọng, có một chiếc máy tính là có thể chơi cả ngày sao?”
Anh cụp mắt xuống, chua chát nói.
“Tương lai của anh vốn không có gì cả, cho dù có hủy rồi thì thế nào?” “Anh là một đứa con riêng, người khác căn bản không biết nhà họ Cố còn có sự tồn tại của anh. Nhà họ Cố chăm sóc anh như vậy là vì nể mặt mẹ ruột anh. Còn bố ruột anh không việc ác nào không làm, đã bị anh em cùng bố khác mẹ của anh giết chết rồi. Anh vốn cũng không nên xuất hiện trên cuộc đời này, bố ruột ghét bỏ anh, mẹ ruột cũng ghét bỏ anh!”
“Một người… Sinh ra đã là sai lâm, còn có thể tệ đến mức nào nữa?”
Trái tim Tân Miêu khế run khi nghe những lời này.
nhàng ôm lấy anh từ phía sau.
Cánh tay bạch ngọc quấn lấy trước ngực anh dùng sức như vậy.
“Xin lỗi… Tôi không có ý như vậy. Tối nay, chúng ta sẽ không nói chuyện gì khác, chỉ… Ngủ có được không?”
“Ngủ được, anh có chuyện… Muốn nói với em.”
Cơ thể anh dần cứng ngắc, bởi vì anh có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mềm mại của cô.
Anh thậm chí không dám cử động, hơi thở có chút tắc nghẽn lại.
Bởi vì tất cả mùi hương đều là mùi thơm sữa thắm thoang thoảng trên người cô ấy.
Anh ta chưa từng bôn ba ngoài xã hội, nhưng suy cho cùng vẫn là đàn ông nên cũng có những phản ứng cơ bản nhất.
“Có chuyện gì?”
Gò má cô ấy áp lên trên lưng anh ta, dịu dàng hỏi.
“Anh muốn kết hôn với em.”