Chương
“Em nhìn thấy Phó Thanh Viên, anh đuổi người đi rồi hả?”
“Uh”
Anh ấy cũng không che giấu, nói trăng ra.
“Anh cũng thật không nói đạo lý, giữ lại ăn cơm thì đã làm sao?” Sau này chúng ta ăn cơm chẳng lẽ không thể có khách tới sao?”
“Sau này hãy nói, bây giờ anh không muốn bị làm phiền, muốn ăn cơm cùng em”
“Cố Thành Trung, sao anh lại tuổi càng lớn càng không nói đạo lý vậy?”
“Em còn nói nữa, bây giờ anh ăn em luôn đó.”
Anh ấy quay đầu nhìn cô băng ánh mắt hung tợn, hơi nheo mắt lại, có ý bảo để công việc trong tay xuống rồi đến phía trước.
Cô theo bản năng nuốt nước bọt, sợ sệt nói: “Cái này…cái này có liên quan gì đến em?”
“Bởi vì anh không nói đạo lý.”
Cố Thành Trung nói từng chữ từng chữ một.
“Em đói không?”
“Đói.”
“Vậy được, chờ em ăn no sau đó sẽ ăn em”
NI “Anh muốn rồi “Em không muốn al”
“Hôn hôn ôm ôm sờ một chút, em sẽ muốn.”
Nhất thời cô không có lời nào để chống đỡ.
Thời gian mồi phút mỗi giây trôi qua, rất nhanh đồ ăn đã làm xong.
Anh ấy múc cho cô một chén canh cá, thoáng nhìn thấy tay cô đã cát chỉ, không khỏi chau mày.
“Tay của em……
“Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, hôm nay đi cắt chỉ, tuy nhiên không được dùng lực nhưng cũng không có tật xấu nào khác.
Anh ấy mở lòng bàn tay của cô ra, trên tay có một vết sẹo khó coi, giống như là một con giun.
Cố Thành Trung trầm mặc nhìn một lúc lâu, đây đều là sai lầm của anh ấy..
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát, giọng nói ôn nhu vang lên:’Đau không?”
“Không đau, đã sớm lành rồi.”
Cô rất nhanh rút tay về, cười cười, giả vờ như không có chuyện gì nói.
“Ăn cơm đi, em đã sớm đói bụng rồi, canh này thật là thơm nha! Nếu là thầy của em ăn đồ ăn anh nấu, khẳng định sẽ hối hận vì đã thu nhận em”
“Trúc Linh, chúng ta kết hôn đi.”
“Cái gì?” Hứa Trúc Linh giật mình: “Chúng ta…không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Anh muốn kết hôn với em thêm một lần nữa, lần trước là kiểu Tây, lân này là kiểu Trung Quốc, ba lẽ sáu sính, kiệu tám người khiêng.
“i. Anh muốn cưới lại em một lần nữa, muốn em một lân nữa làm cô dâu.” Giọng nói của anh ấy trâm khàn, vừa nói liền chạm vào trái tim.