Chương
Cô gia tăng tốc độ, bắt đầu chạy thật nhanh.
Bõng dưng trước mắt xuất hiện một tia sáng trắng, thế giới trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng.
Trân nhà?
Cô ngây người hồi lâu, mãi vấn chưa hồi phục lại tỉnh thần.
“Trúc Linh? Em tỉnh rồi, anh đi gọi bác sĩ.
Cố Thành Trung ôm đứa bé, đi gọi bác sĩ ngay lập tức. Bác sĩ nhanh chóng chạy tới kiểm tra cho cô.
Nước trong phổi đã được rút hết, không còn vấn đề gì nghiêm trọng, rất may được cấp cứu kịp thời.
“Em… em vẫn còn sống sao?”
“Nếu em không còn sống nữa thì anh có lẽ chết đi cho rồi.”
Cố Thành Trung ôm chầm lấy cô, đặt đứa bé lên đầu giường, không quan †âm nữa.
“Caroline thì sao?”
“Cô ta… anh không thể cứu được cô †a, cô ta buông người em ra, anh chỉ có thế tóm được em. Anh đưa em vào bệnh viện, Diên tìm kiếm thi thể của cô †a nhưng cũng không tìm được.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy có chút khó chịu, tuy rằng cô rất căm ghét cô ta, nhưng một người còn sống sờ sờ bồng dưng biến mất trước mắt, cô vân có chút buồn bực.
Cô ngoái đầu nhìn về phía Đoàn Nam, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy đứa bé, trong mắt đều là vẻ dịu dàng ấm áp.
Nhắc tới cũng thật kì lạ, đứa bé trong vòng tay Cố Thành Trung thì kêu khóc không ngừng, nhưng trong vòng tay của cô nháy mắt cậu bé lại yên lặng, chớp chớp cặp mắt sáng ngời nhìn cô, thậm chí còn nhoẻn miệng cười lên.
“Đoàn Nam..” Cô trìu mến cọ cọ đầu cậu bé, khiến cho Cố Thành Trung phải ghen tị.
“Trúc Linh, em vừa mới tỉnh lại, ôm đứa bé như vậy không tốt đâu, đưa nó cho anh đi.”
“Không sao, em chỉ uống có một chút nước thôi.”
Cố Thành Trung muốn mang đứa bé đi, nhưng Hứa Trúc Linh xoay người lại, trêu đùa vui vẻ với Đoàn Nam.
Anh nhìn một cảnh như vậy, trong lòng cảm giác có một chút khó chịu.
Vào ngày đầu tiên sau khi nhìn thấy đứa bé này, anh đã cảm giác được nguy cơ vị trí của bản thân sẽ bị giảm mạnh một cách sâu sắc.
“Chuyện là… Đoàn Nam đói bụng ` rồi.
“Nó không đói, nếu đói là đã khóc rôi. À phải rồi, anh tìm được bảo mầu mới chưa? Lần này nhất định phải hiểu rõ tận gốc rễ, mỗi ngày đều phải quan sát, trong lòng em có một bóng ma tâm lý rồi.”
“Tìm được rồi, một tiếng đồng hồ nó cần uống sữa một lần, anh làm sao dám không tìm cho được.” Anh bất đắc dĩ nói: “Vợ à, em đã hôn mê năm tiếng rồi, anh đến hiện tại cũng chưa ăn cơm trưa nữa, luôn túc trực ở đây trông coi.”
“Đoàn Nam cũng đã trông coi năm tiếng đồng hồ rồi? Vất vả cho cục cưng của mẹ rồi.”
hio vã Cố Thành Trung nghe vậy, lông mày nhíu lại.
Anh không vất vả sao? Một giọt nước cũng không uống, vừa bế con vừa đợi cô tỉnh lại.
Mà cô tỉnh lại rồi thì không hề đau lòng hay quan tâm mình, chỉ quan tâm đến đứa nhóc này?
Sớm biết vậy thì đã không muốn có con rồi, con cái gì chứ, đến vợ cũng bị một tên con trai khác bắt cóc rồi.
“Anh… trông anh có giống cục cưng lớn không?”