Chương
Đứa nhóc được anh chăm sóc rất cấn thận, nó thấy anh lấy ra một món đồ chơi nho nhỏ, không khỏi cười thành tiếng.
“Suyt, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức mẹ, mẹ rất vất vả rồi có biết không hả?”
“Nhóc con, lần đầu tiên bố gặp con, con đã khiến bố suýt chút nữa không còn vợ, khoản nợ này bố sẽ ghi lại đó, chờ khi con lớn lên bố nhất định sế đánh con một trận, băng không khó có thể tiêu tan đi mối hận trong lòng bố.”
Cố Thành Trung không quên uy hiếp nói.
Đoàn Nam dường như cảm nhận được giọng điệu của anh, nhếch miệng lên, tựa hồ như sắp có một trận mưa gió bão bùng sắp ập đến.
Cố Thành Trung nhẹ giọng lại ngay lập tức, trêu chọc cậu bé.
“Ông cố nhỏ ơi, đừng khóc mà, nếu con mà khóc thì mẹ chắc chăn sẽ tỉnh lại đó, đến lúc đó người cực nhọc lại là vợ bố.”
“Nhưng có mấy lời khó nghe bố phải nói trước, nếu như con giày vò mẹ con thì bố quả thật sẽ không nhẹ tay với con đâu.”
Hứa Trúc Linh nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lúc cô rơi xuống nước còn đang suy nghĩ không biết liệu Cố Thành Trung có thể chăm sóc tốt cho đứa bé hay không, thế nhưng hiện tại xem ra, anh đã là một người bố hợp cách lại còn xuất säc.
Anh không biết răng mình đã tỉnh lại, ánh mặt trời dịu nhẹ tản ra trên người anh cùng Đoàn Nam, ấm áp vô cùng.
Ánh mắt của cô lại càng dịu dàng, lẳng lặng tập trung vào hai bố con.
Cảnh tượng này dường như đã đông lại rồi.
Mà Diên đang đứng ngoài cửa, vốn dĩ định gặp Hứa Trúc Linh, nhưng nhìn thấy cảnh này ngoài cửa kính thì cậu dừng lại, không đành lòng quấy rầy ba người nhà bọn họ.
Cậu buông bàn tay đang định gõ cửa xuống, xoay người rời đi lại thấy Halley.
Anh ta mặc âu phục lại không có một chút nào vẻ trang trọng nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực tựa vào tường, mỉm cười với cậu.
“Sao vậy? Sao không đi vào?”
“Người ta không cần tôi, tại sao tôi lại không biết điều? Quay về đi, muộn một chút hẳn trở lại.”
“Cậu gần như đã tiêu tan rồi, không truy cứu nữa rồi, tại sao… không đem Cythia trả lại cho bọn họ? Nếu như Hứa Trúc Linh biết đứa con đầu tiên của mình vẫn còn sống nhất định sẽ rất vui vẻ. Con trai con gái đều có, tốt biết bao nhiêu?”
Diên nghe những lời này sắc mặt hơi trầm xuống, có chút khó coi, mấp máy môi tránh trả lời.
Hai người một trước một sau rời đi, Halley một mực theo đuôi cậu đến bãi đồ xe dưới tầng hầm.
Halley thấy cậu muốn lên xe liền nói: “Có phải cậu đang sợ Hứa Trúc Linh biết chuyện cậu đã giấu đứa bé suốt một năm dài, sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu? Cậu thật sự xem nhẹ rồi, không còn cố chấp làm người tình của cô ấy nữa, nhưng vẫn lưu luyến không nỡ buông bỏ cô ấy. Nếu cô ấy gặp chuyện không may thì cậu sẽ đứng ra chịu mũi sào? Cô ấy không phải là người thân của cậu, nhưng trong lòng cậu cô ấy còn hơn cả người thân. Cậu sợ cô ấy không tha thứ cho cậu, cho đến chết cũng sẽ không muốn gặp cậu nữa phải không?”
“Cho dù cậu biết Hứa Trúc Linh sẽ không đến mức tuyệt tình như vậy, nhưng cậu sợ quan hệ sẽ có rào cản, đúng không?”
Diên nghe những lời này xong siết chặt tay năm cửa.
Lời của anh ta từng chữ từng chữ đâm thủng trái tim của cậu.