Chương
Cô ấy nói với giọng nhạt nhẽo, bàn tay nhỏ nhăn khẽ vây, Tomoka Tanikawa không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành cung kính lui ra đăng sau cửa chứ cũng không đi xa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến khi cô ấy bận việc xong quay lại xem thời gian thì đã quá giờ ngủ trưa từ lâu.
Hồi trước lúc còn đi học cô ấy thấy rất vất vả, ngồi nguyên cả ngày, đến tối về còn có bài tập.
Nhưng hiện tại trở thành chủ nhân của một dòng họ, tất cả mọi người đều ôm kỳ vọng cao về cô ấy, cô ấy bắt buộc phải ngẩng đầu ưỡn ngực, môi một bước đi đều phải hoàn mỹ, đến giờ mới cảm thấy áp lực lớn vô cùng.
Cô ấy nhìn thời gian, đã sắp đến giờ hẹn gặp mặt buổi tối rồi.
Cô ấy mau chóng ăn mặc trang điểm, vì đối phương là khách quý cho nên cô ấy chọn một bộ kimono để tỏ vẻ tôn trọng.
Xe vừa mới ra cổng lớn, không ngờ lại bị người cản lại.
Đối phương là Kawai Naoki, cấp dưới của Samegawa Akane.
“Cô hai, Thân vương muốn gặp cô.”
Anh ta khách khí nói.
Risa thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Samegawa Akane đứng cách đó không xa.
Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm mở cửa sổ, dứt khoát bảo Tomoka Tanikawa lái xe đi.
Nhưng cô ấy không ngờ tới Kawai Naoki lại cúi đầu xuống, trực tiếp ngăn trước xe, hoàn toàn không có ý định rời khỏi.
Nếu thật sự lái tiếp, cô ấy nghĩ có lẽ dù có chết ngay trước mũi xe thì anh ta cũng sẽ không tránh né.
Sự trung thành của họ là tuyệt đối, chỉ cần chủ nhân nói một câu, những tử Sĩ theo hầu là họ chắc chắn vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không từ.
Tomoka Tanikawa cũng không khách khí, trực tiếp nhấn chân ga định lái tiếp, nhưng bị Risa ngăn lại.
“Anh định lái xe đâm anh ta thật đấy à?”
“Do anh ta muốn cản xe chứ tôi đâu có cố ý.”
Tomoka Tanikawa gãi gãi tóc, nói với vẻ vô tội.
Risa tức giận trừng mắt lườm anh một cái, hết cách đành phải xuống xe, đi về phía Samegawa Akane.
Anh ta mặc Âu phục đi giày da, đeo cặp kính gọng kim loại, sau thấu kính là đôi mắt đào hoa sắc bén, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Hiện tại anh ta đúng là hình mâu của hoàng gia, không biết bao nhiêu bao nhiêu cô gái Hà Nội muốn kết hôn với anh ta, nhiều đến mức xua như xua VỊI.
Công trạng của anh ta khiến Đại thân Nội các khen không dứt miệng, quần chúng nhân dân ca tụng không ngừng.
Một người đàn ông ưu tú như thế muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, sao cứ phải khăng khăng chọn mình?
Cũng may anh ta sẽ không đi ở rể, bằng không cô ấy thật sự chẳng biết phải xử sự với anh ta như thế nào.
“Không biết Thân vương tìm tôi có chuyện gì.”
“Risa… Trước đây em luôn gọi tôi là Samegawa.”