Chương
“Nhưng em đến muộn còn gì?”
“Do anh bảo người của em đừng gọi em đấy chứt”
“Em nên tự đặt đồng hồ báo thức mới phải chứ?”
“Ồ? Nói như vậy tất cả đều là lỗi của em ư?”
Cô ấy chỉ vào mũi của mình, mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Có phải anh đang làm quá đúng không nhỉ?”
Diên nhíu mày hỏi.
“Anh thấy sao?” Risa hung dữ lườm cậu, cô ấy sắp bị cậu chọc cho tức chết rồi.
Diên im lặng, vốn dĩ kế hoạch của cậu là trêu cô ấy một tí, sau đó tặng quà cho cô ấy, như vậy cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Nhưng… Sao cảm giác như có chỗ nào nhầm rồi thì phải?
“Hôm nay không bàn chuyện làm ăn, coi như là bạn cũ ôn chuyện đi, anh còn chưa ăn cơm, em có muốn…
“Nếu không bàn chuyện làm ăn thì chúng ta hẹn ngày khác đi.”
Cậu còn chưa nói hết câu Risa đã không khách khí chặn họng, quả quyết cất bước rời khỏi.
Lúc đi ngang qua cậu còn đụng mạnh vai cậu một cái.
Diên lập tức đuổi theo, bắt được cổ tay của cô ấy: “Em giận à?”
“Em không giận.” Risa đáp với sắc mặt lạnh lùng.
“Vậy là tốt rồi.”
Cậu nhẹ nhõm thở ra.
Risa nghe được câu này, suýt chút trợn đến lòi mắt.
Biểu hiện của cô ấy chưa đủ rõ ràng à?
Cô ấy đã bị chọc giận đến mức mặt đỏ phừng lên, cảm giác như mình sắp phun ra lửa đến nơi.
Hơn nữa cô ấy cũng đã phùng mang trợn má thành như thế này rồi, bộ cậu ấy mù hả?
“Đúng, em rất ổn, cảm phiên anh Kettering buông tay ra giùm.”
“Trước kia em đâu có cung kính như vậy, cứ kêu tên của anh suốt.”
“Anh nói nhiều quái”
Risa không nhịn được nữa, thẳng thừng đạp giày cao gót mà đi.
Diên nhất thời không kìm được rút tay lại, còn cô thở phì phì đi luôn không quay đầu.
Diên có phần khó hiểu, rõ ràng cô ấy đã nói không giận, nhưng vì sao hành động của cô lại không khớp như thế chứ?
Trong túi áo tắm dài có một chiếc hộp nhung, đó là món quà cậu đã mất công tìm khắp Manhattan, còn chưa kịp tặng nữa.
Gặp lại một lần nữa… Hình như có hơi không ổn.
Cậu đứng tại chỗ bó tay không biết làm sao, ai ngờ Risa đã bước chậm lại, núp sau cây cảnh kiên nhân chờ.
Nhưng lại láng máng nghe được giọng của cậu, hình như đang gọi điện thoại với ai đó.