Chương
“Em có thể xem những gì anh nói với em trước đây là một lời đùa. Em biết anh không yêu em, thậm chí còn chẳng tính là thích nữa. Trong lòng anh còn có Hứa Trúc Linh đúng không? Anh từng muốn em không chỉ một lần, nhưng rồi lại đẩy em ra, anh không thể nào có hứng thú với người khác khi trong lòng còn yêu một người đúng không?”
“Anh không cần phải vất vả như thế.
Em cũng đâu phải là trẻ con đâu mà xem những gì anh nói là thật. Vậy nên xin anh hãy rủ lòng thương đừng đối xử với em tàn nhãn như thế nữa, có được không? Chúng ta vốn dĩ là người của hai thế giới, Kettering, Công ty Nikkyo, hai cái tên này vừa nghe là đã biết rất lợi hại. Mỗi người một chức vị, môi người làm chủ nhân một dòng họ, em và anh đã sớm là hai đường thẳng song song từ lâu rồi.”
“Em hiểu, em hiểu hết. Còn anh thì đang… cố gắng muốn có thứ gì vậy?”
Cô ấy chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, đôi mắt nhẹ nhàng chớp, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.
Diên nghe được đoạn lời nói này, trái †im đau đớn kịch liệt.
Cậu không thể cưỡng ép cô ấy, không phải là vì không có hứng thú với cô ấy, cũng không phải là vì còn chưa quên được Hứa Trúc Linh.
Mà là…
Sự kiện đó, làm sao có thể nói ra miệng được.
Cậu còn hận không thể giết người diệt khẩu!
“Anh xin lôi.”
“Xin lỗi? Xin lõi thì có ích gì? Diên, nếu như anh đến để làm ăn, em sẽ bàn chuyện làm ăn với anh đúng như bốn phận. Nhưng nếu anh còn có ý đồ khác, vậy thì thứ cho em không thể chơi với anh được.”
“Anh sẽ mang em rời khỏi Công ty Nikkyo, đây là điều anh đã hứa với em.”
“Em không cần, em đang yên bình ở đây, xin anh… đừng trêu chọc em nữa.
Đừng… Đừng trêu chọc em nữa được không? Em thừa nhận anh rất cuốn hút, anh là người đàn ông mà em thích, em muốn kết hôn với anh. Anh cũng đâu cần ngàn dặm xa xôi đến xem chiến lợi phẩm của mình chứ.”
“Anh không thể kết hôn với em thì cho em tự do để làm gì? Em kết hôn với ai cũng thế cả thôi, em ở lại đây hay rời đi cũng chắng có gì khác nhau cả.”
Risa chất vấn liên thanh, tay chĩa vào cậu.
“Anh…
“Anh không còn gì để nói.”
Cậu im lặng một lúc lâu mới thốt ra sáu chữ này.
Cậu còn có thể nói cái gì?
Risa nghe thấy vậy, không nhịn được mỉm cười.
Hay cho câu không còn gì để nói.
“Vậy… đừng đến trêu chọc em nữa, nếu không… đừng trách em không khách khí.”
Cô ấy lau khóe mắt, đôi mắt trở nên lạnh lùng rực sáng, ẩn chứa nỗi oán hận.
Cô ấy đi ngang qua cậu, không quay đầu lại nữa.
Cậu không xoay người nhìn theo, trong đầu xuất hiện câu nói kia của Hứa Trúc Linh.