Chương
Tomoka Tanikawa muốn cười nhưng lại không dám cười, đã lâu lắm rồi anh ta không được thấy dáng vẻ hoạt bát đáng yêu như vậy của Risa. Từ ngày trở về Công ty Nikkyo cô ấy đã luôn đè nén bản chất, tươi cười thì ít mà cau mày thì nhiều, anh ta nhìn cũng có phân đau lòng.
Gánh nặng lớn như thế không nên đè trên vai một người phụ nữ yếu ớt.
Anh ta xoay người rời đi, không quấy rầy hai người bọn họ nữa.
Bỗõng nhiên không có người thứ ba, Risa hơi xấu hổ, bẻ ngón tay trào phúng: “Đến bàn chuyện làm ăn thì bàn cho nghiêm túc vào, chơi cái gì mà chơi?
Coi em là cái gì vậy? Hướng dân viên du lịch miễn phí à? Anh chơi trò chuyến du lịch đặt riêng đấy hả?”
“Không lên xe à?”
Cậu dịu giọng hỏi, giả vờ không nghe thấy tiếng lầm bầm lầu bầu của cô ấy.
“Lên, em không lái xe, em không thèm làm tài xế đâu.”
Cô ấy trực tiếp ngồi ghế phụ.
Ngồi xuống rồi thắt đai an toàn, động tác liền mạch lưu loát.
Nhưng nghĩ nghĩ bỗng cảm thấy không đúng, cô ấy mở cửa xe định ngồi ghế sau, lại bị người đàn ông giữ tay lại.
“Ngoan ngoãấn ngồi đây đi.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, bởi vì anh là người không phân rõ phải trái đấy.”
Cậu ngang ngược nói, làm cho cô ấy không biết phản bác thế nào.
Cậu đóng cửa Xe, nói: “Nghe nói nai thần ở Nara rất nổi tiếng, đi xem đi.”
“Đi thì đi, sau khi trở vê em cũng chưa từng ra ngoài chơi bữa nào tử tế, em cũng muốn đi xem nai con.”
“Ừ, trước đây thi thoảng đầu bếp trong nhà sẽ làm thịt nai rất tươi mới, anh với Halley đều thích ăn lắm.”
Cho nên… Anh đi xem nai, đơn giản chỉ vì cảm thấy thịt nai ngon?
“Anh… Sao anh lại có thể ăn thịt nai?
Chẳng lẽ… là vì những thứ đáng yêu đều rất ngon à?”
Lương tâm cô ấy tự nhủ cho chính mình, ăn thịt nai là không tốt, hơn nữa trong văn hóa Hà Nội thì nai là động vật rất có linh tính, cần phải bảo vệ.
Nhưng… Không biết vì sao, nói một hồi cô ấy lại không kìm được nuốt nước miếng.
Cô ấy chưa từng ăn thử…
Động vật nhỏ trông đáng yêu như thế, mùi vị… liệu có ngon miệng hay không?
Không đúng không đúng, sao mình lại có thể có suy nghĩ tà ác như vậy được?
“Ừ, những thứ đáng yêu… hẳn là đều rất ngon.”
Cậu nghe được lời này, khế nhếch khóe môi, ánh mắt lập loè rơi xuống người cô ấy, dường như câu nói có chứa ẩn ý.
Cô ấy ngơ ngác, dường như mới chợt hiểu.