Chương
“Tôi… có được không?”Anh nở nụ cười cay đăng: “Anh cũng biết chuyện xảy ra với cơ thể tôi trước kia đấy, đến giờ tôi vẫn chưa tỏ tình với Risa, tôi sợ…
cô ấy không chấp nhận được”.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, trong giây lát ánh mắt anh trở nên sâu thám nhìn về phía chân trời, như đang nghĩ về chuyện xảy ra cách đây đã lâu: “Tôi có một người cháu tên là Cố Lâm, từng muốn làm nhục Trúc Linh, Trúc Linh đã nghĩ đến cái chết. Lúc đó, tôi nghĩ mà sợ, tôi có thể chấp nhận cơ thể không còn trinh nguyên của cô ấy, nhưng không thể chấp nhận được việc cô ấy chết đi. Đối với đàn ông mà nói, trinh tiết người phụ nữ của mình thực sự quan trọng, nhưng không quan trọng bằng con người cô ấy.”
“Tôi đã từng nói với cô ấy răng, cô ấy có như thế nào tôi đều có thể chấp nhận được, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tìm đến cái chết, không được bỏ lại tôi một mình.”
“Sự việc không giống nhau, tôi…tôi là một người đàn ông.”
Anh ấy hơi khó mở lời.
“Tôi biết, điều này còn đau đớn hơn, nhưng bây giờ không phải là việc của một mình cậu nữa, mà là việc của cậu và cô ấy, cậu đã quyết định ở bên con bé, thì cậu phải tôn trọng con bé. Tôi nghĩ Risa sẽ chấp nhận điều đó.”
“Được… nếu cô ấy chấp nhận, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.”
“Được, đáng mặt đàn ông, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một bộ vest, đồ của cô dâu tôi sẽ bảo Trúc Linh đi chọn, hôn lễ tổ chức theo nghi thức của người Trung Quốc, cảm nhận một chút văn hóa phương Đông.”
“Sau này hai người đăng ký kết hôn rồi sẽ lại tổ chức một hôn lẽ theo nghỉ thức phương Tây thời thượng ở Cung điện Manhattan, chắc chăn sẽ gây vang động toàn cầu.”
Nghe theo lời anh, trong đầu .Jane hiện lên một bức tranh, khóe miệng mỉm cười, cũng đang khao khát đến ngày này.
Anh ấy nhất định phải khiến mọi người trên toàn thế giới phải ghen tị với cô ấy!
Jane lấy hết can đảm gọi điện cho Risa, rõ ràng là một người ở tâng trên và người còn lại ở tâng dưới.
Risa đang chơi bài, nhìn thấy số điện thoại gọi tới cô có chút nghỉ ngờ.
Cô khựng lại, sau đó nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Risa, chúng ta… kết hôn đi.” Chỉ một câu nói ngắn gọn, trái tim đập loạn nhịp khiến cô ngây người ra, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Jane mất một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời của cô, trái tim anh như thắt lại trong cổ họng.
“Em…em không muốn sao?”.Jane hơi chột dạ, cả người anh cứng đờ, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tay cứ nắm vào rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên lòng anh ấy căng thẳng và phức tạp như vậy.
“Không, không phải, em quá bất ngờ. Khi nào thì kết hôn, cùng với hội chị Linh sao?
Cô kích động hỏi, Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu ở bên cạnh nghe thấy, khóe miệng ẩn hiện nụ cười, ý tứ rời đi đế cho cô yên tâm gọi điện thoại.
“Uh, em đồng ý là được rồi.”
“Anh ở tâng trên phải không? Em đi †ìm anh”
“Em cứ ngoan ngoãn chờ anh ở dưới đấy, anh đi tìm em, anh còn có một vài chuyện muốn nói với em.”
Anh mím môi, do dự một lúc rồi lại nói.