Chương
Cô ấy thậm chí không buồn nghĩ vê điều đó, nói năng dứt khoát Những lời này khiến cho hồ nước trong lòng anh không ngừng gợn sóng.
Nói không cảm động là giả dối.
Cô ấy luôn dễ dàng như vậy, dễ dàng đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim mình.
“Đồ ngốc, tuổi thanh xuân của người con gái không phải dễ dàng qua đi như vậy. Nếu như…anh không vượt qua được, anh thà để em được tự do.”
“Anh…
Risa nghe thấy vậy, sắc mặt có chút thay đối.
Làm sao anh ấy có thể nói điều này, mình đã lên kế hoạch cả đời với anh ấy, nhưng anh ấy lại muốn đẩy mình ra xa?
“Jane à, hoặc là em từ chối anh bây giờ, hoặc là đừng cả đời này đừng đẩy anh ra. Anh không muốn đợi em sống thử, không vượt qua được thì mới từ bỏ, em nghĩ như vậy là tốt cho anh sao? Là càng làm tổn thương anh hơn nữa đó.”
“Em…” “Anh vấn luôn thẳng thắn, em cũng không phải người chậm chạp, hãy cho anh câu trả lời chính xác, nếu em từ chối anh bây giờ, anh sẽ lập tức trở về Công ty Nhật Kinh, anh không cần em giải cứu lúc anh nước sôi lửa bỏng. Nếu anh không thể ở bên em thì rời khỏi Công ty Nhật Kinh thì đã sao?”
Cô không ép, nhìn anh với ánh mắt như thiêu đốt.
Cô ấy không muốn một hạnh phúc ngắn hạn, hoặc là bây giờ giải quyết dứt khoát, không liên quan gì nữa, bản thân còn có thể thoải mái một chút.
“Risa, anh được gặp em… là may mắn lớn nhất mà thượng đế ban tặng.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao mình lại trải qua nhiều bất hạnh như vậy, hóa ra là ông ấy để cho anh món quà tốt đẹp nhất ở cuối cùng dành cho anh, để anh khổ trước sướng sau.”
“Chỉ là…anh đến quá muộn. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn thì thật tuyệt, anh đã không đi sai đường nhiều như vậy”
Cuối cùng anh đã không hạ được quyết tâm từ chối, mà anh siết chặt cô vào lòng, cảm giác thân thể mềm mại của cô thật ấm áp, che đi trái tim lạnh giá của anh một chút.
Risa nghe vậy cười nhẹ: “Cũng tốt…thượng đế cho chúng ta gặp nhau dù sao cũng tốt hơn là… không gặp đúng không?”
“Ừ, chỉ cần gặp gỡ là được rồi.”
Hai người ở tầng dưới ôm chặt lấy nhau, bốn người ở tầng trên đứng xem.
Mạc Ngôn ôm lấy con, vừa nói vừa nựng con: “Chúng ta, chúng ta như thế này là đang theo dõi người khác đấy, có nên không?”
“Anh tránh sang một bên, trông con mà nói nhiều thế làm gì?’Bạch Minh Châu lừ cho một cái.
“Cố Thành Trung, anh mau chuẩn bị cho hôn lễ đi, lân này thêm một đôi nữa, phải chuẩn bị rất nhiều khâu nhỏ.”
“Ừ, anh đi làm ngay, Mạc Ngôn, giúp tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
“Ok!”
Ôn Mặc Ngôn đồng ý ngay, ông bố bỉm sữa có hai đứa con, tự nhiên câu được ước thấy.