Chương
Quý Thiên Kim lau nước mắt đọng trên khóe mi, lắp bắp đáp.
Trúc Linh Trúc Linh gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Quý Thiên Kim lập tức kéo rèm cửa sổ ra.
Bạch Nhược Minh Lan trốn phía sau rèm cửa, nước mắt đầm đìa cả gương mặt, một tay bịt chặt miệng, chỉ sợ không kiêm chế được mà phát thành tiếng.
Bà không dám khóc lớn, sợ người ở bên ngoài nghe thấy.
Bà dùng một tay che miệng, một tay áp chặt lên lồng ngực.
Quý Thiên Kim nhìn thấy dáng vẻ này của bà, vết thương trong lòng đột nhiên nhói trở lại.
Họ là chị em song sinh, từ nhỏ đã sống xa nhau, nhưng giữa họ tâm linh tương thông, cho dù thời gian chia cát lâu như thế cũng không cách nào làm tình cảm của họ rạn nứt đi.
Nỗi đau của bà ấy, Quý Thiên Kim cũng có cảm giác tương tự.
Bà ta nhanh chóng ôm lấy Bạch Nhược Minh Lan: “Chị nói…chị em chúng ta sao lại có số phận trớ trêu như vậy? Em không thể có con, còn chị thì con ở ngay trước mắt lại không thể nhận, chúng ta…chúng ta là những kẻ bất hạnh!”
“Trúc Linh Trúc Linh, con chị..”
Giọng của bà run rẩy thành tiếng.
Thâm thù đại hận của bà đã báo xong, theo lý mà nói thì đã không còn †âm nguyện gì nữa, chỉ muốn được chứng kiến Tân Miêu gả đi trải qua một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng hôm nay là ngày cưới của Hứa Trúc Linh, bà vẫn không kiềm chế được mà tới.
Vừa vào trong viện, đã gặp Quý Thiên Kim.
Bà vẫn luôn trốn sau rèm cửa sổ, từ khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh bước vào, tầm mắt chưa từng rời khỏi người cô.
Đây là con gái của bà, duyên dáng yêu kiều như thế, vậy mà đã sắp làm vợ làm mẹ rồi.
Nhưng bà chưa từng tham dự vào cuộc đời của cô, lúc cô bị lạnh bị đói bị người ta bắt nạt, bà đều không thể ở bên cạnh.
Bà ấy mắc nợ Trúc Linh Trúc Linh quá nhiều, từ đó đến nay không có mặt mũi nào mà xuất hiện bên cô, càng không dám cầu xin cô tha thứ.
Bà nghĩ, Nikkeigawa Nozomi cũng vì nguyên nhân này, mới âm thầm lặng lẽ như vậy.
Bọn họ đều là kẻ có tội, sinh con nhưng lại không cách nào chịu trách nhiệm với cuộc đời của nó.
Bà run rẩy mở ví tiền, bên trong có một tấm ảnh đã ố vàng.
Sau khi Quý Thiên Kim nhìn thấy, nước mắt lại không kìm được mà tuôn trào.
Trên tấm ảnh là cả gia đình họ.
Nikkeigawa Nozomi bế Trúc Linh Trúc Linh vừa mới sinh, một cô bé nở nụ cười rực rỡ đứng giữa bọn họ, chính là Cảnh Dao.
Nikkeigawa Nozomi ở Phó gia còn có một cái tên khác.
Cảnh Xuyên Hi, vì vậy con của ông họ Cảnh.
Chữ Cảnh chiết ra…là Nikkeigawal Bạch Nhược Minh Lan khóc một hồi mới run rẩy đứng dậy, cầm lấy ly trà trên bàn, uống không còn sót một giọt.
“Chị còn may mắn, vẫn có thể uống được trà do con gái dâng lên, nhưng…ông ấy thì không.”