Chương
Nhưng tôi cái nào không nói về cậu chứ? Tôi hiện tại không nói thêm vài câu nữa, tôi sợ… Tương lai sẽ không có cơ hội.”
Khi Halley nói điều này, mắt anh ta đã hoàn toàn đỏ và nước mắt trong khóe mi đã tuôn ra.
Anh ta đã uống thêm một ly rượu nữa, nhưng lần này anh không biết phải nói gì.
“Quên đi, chuyện gì nên nói cũng đã nói rồi tôi uống bao nhiêu thì lời chúc phúc cho hai người bấy nhiêu.”
Halley trực tiếp ôm chai rượu lên uống, Diên muốn ngăn lại nhưng không được.
Cuối cùng, khi uống hết cả chai rượu, nước da của anh ta đỏ bừng lên.
“Tốt rồi, lời chúc phúc của tôi sẽ như thế này, không làm phiền hai người nữa.
Tôi bây giờ phải ngồi máy bay trở về gấp, ngày mai các lão già kia còn muốn đến gặp tôi nữa.”
Rốt cuộc, không đợi ai lên tiếng, anh †a xoay người không chút do dự mà rời đi.
Đến một cách vội vàng, và ra đi cũng một cách vội vàng.
Nhưng khi Halley đi xuống cầu thang, anh ta đã ôm thùng rác mà nôn mửa dữ dội . Phun phun, giọng nói nghẹn lại…
“Điện hạ!”
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh ta, những người ở lầu dưới vội vàng tiến lên, đỡ anh ta dậy rồi dìu ra xe.
Anh ta nôn sạch sẽ trong bụng, người cũng thoải mái hơn nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Anh ta trợn tròn mắt nhìn lên trần xe, đột nhiên vừa khóc vừa cười.
Người ở phía trước không dám nói lời nào, chỉ cảm thấy hôm nay điện hạ đặc biệt đau lòng, trên đường từ cung điện đến nơi này mặt mày luôn ủ rũ, lúc ra khỏi nhà họ Quý trông càng suy sụp hơn.
Giống như là… đã đánh mất thứ quan trọng nhất của cuộc đời.
Trong tâm trí Halley giờ đây như đang chiếu một bộ phim, mà hết thảy đều là vê Diên.
Anh ta và Diên quen nhau từ khi còn rất nhỏ, mẹ cậu đưa cậu vào cung điện.
Mẫu hậu còn đùa rằng Diên lớn lên trông đẹp mắt như vậy, lại trạc tuổi với anh ta, nếu như có thể kết thành một đôi thì hẳn là tốt biết bao nhiêu?
Ấy là khi anh ta mới có mấy tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là sau khi kết hôn thì mỗi ngày đều có thể cùng người đó ở bên nhau.
Diên lớn lên trông đẹp mắt như thế, anh ta cảm thấy bên mình có một cậu bạn nhỏ như vậy thật là một món hời.
Cậu không biết nói chuyện, hai chân lại bị tật. Anh ta vì cậu mà vất vả cực nhọc học ngôn ngữ ký hiệu, từ bỏ Học viện Hoàng gia, chạy đến Kettering giả làm thầy giáo riêng.
Cậu không ra ngoài được, không được nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, anh ta liền nghĩ cách mua những thứ đồ ngon những thứ đồ vui mang về.
Lúc đó anh ta không hiểu, tại sao mồi lần Diên nhìn mình đều có dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Có lẽ… cậu muốn nói cho mình biết rằng bọn họ giống nhau về mặt giới tính, ở bên nhau sẽ không thích hợp chăng.
Anh ta lớn rồi, mối tình đầu chớm nở, chỉ biết bản thân mình là người có vợ, về sau sẽ cùng Diên kết hôn.