Chương
“Xin lỗi nha, chúng tôi kết hôn rồi, anh ấy là chồng của tôi. Nếu các cô còn dám gây sự chú ý với anh ấy thì đừng trách tôi vô lễ nha.”
“Trời ạ, anh đẹp trai, vợ của anh cũng dữ quá? Em thì không như thế đâu, em dịu dàng hơn rất nhiều.”
“Anh đẹp trai ôi, đáng sợ quá đi, vợ của anh thật là hung dữ.”
“Anh đẹp trai à, nắp chai của em vặn không ra, anh có thể giúp em mở nó ra không?”
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đưa đến một chai nước, rồi nhìn Diên bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Risa nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chăm chăm cậu.
Cô muốn xem xem Diên sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
“Cô gái à, tôi có thể vặn nắp chai, cũng có thể vặn luôn cái đầu này của cô đấy, cô có muốn xem thử không?’Diên dịu dàng nói, nhưng những lời cậu nói ra thật u ám và kinh khủng, khiến người khác giữa bản ngày cảm thấy lạnh toát cả người, sợ đến mức toàn thân nhẹ nhàng run rẩy.
“Còn nữa, vợ tôi hung hăng sao?
Sao tôi lại cảm thấy vợ tôi đáng yêu lắm mà?”
Lời vừa dứt, Diên nhéo nhéo gò má mềm mại của Risa, cảm giác thật dễ chịu.
“..”
Hai câu này khiến bọn họ không nói nên lời, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại làm sao.
“Sao nào, còn không đi à? Đợi tôi biểu diễn một màn tay không vặn đầu à?”
“Đi, đi thôi… anh chàng này cũng thật đáng sợ.”
Ban ngày ban mặt mà nói những lời khủng bố như vậy, thật khiến cho người †a sợ hãi.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó xám xịt rời đi.
Risa hài lòng nhìn cậu, nói: “Nếu em không đến thì anh có nói như vậy không?”
“Anh vốn dĩ không định để ý đến, nhưng điều khiến anh không ngờ là em lại đến đây. Sao nào, không yên tâm về anh à?”
“Em yên tâm về anh, nhưng em không yên tâm bọn họ. Trên đời này có quá nhiều người vì mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn, anh trông đẹp như vậy, nếu em không để mắt đến anh kĩ hơn, anh bị người khác cướp đi thì phải làm sao bây giờ?”
Cô ấy nhìn nhìn bốn phía, ở đây vắng vẻ hoang vu, người nhiều mà tai mắt cũng nhiều.
Mang theo một đóa hoa xinh đẹp như vậy ra ngoài, cô thật sự không thể yên tâm được.
Diên nghe vậy, bất đắc dĩ nhìn cô.
Hai người nghỉ ngơi một chút rồi lên đường trở về. Vườn bách thú nằm ở vùng ngoại ô, trở lại trung tâm thành phố đã là mười một giờ đêm rồi.
Trên đường đi cũng không ăn cơm, hai người họ định tìm một chỗ để ăn một số món quà vặt nhẹ, lại không ngờ tới trong một cái hẻm nhỏ đầy ắp các quán rượu nhỏ.
Người đi đường hầu hết đều nghiêng ngả chếnh choáng, cao giọng ồn ào, rõ ràng là đã uống quá nhiều.
Hai người thấy cảnh tượng như vậy thì liên tiếp nhíu mày, cũng không muốn ngồi ở chỗ này ăn cơm nữa, vừa định xoay người rời đi đã có mấy tên đàn ông say rượu lảo đảo đi về hướng bọn họ.