Chương
Nó tựa như từ trong chăn tỏa ra, hoặc có thể là từ giấy dán tường, hay là đồ nội thất?
Chết tiệt, Harley thực sự đã tự tặng cho mình một món quà lớn, thảo nào lại nhất định muốn bọn họ ở lại đây.
Cậu vặn vẹo cầm tay năm cửa, nhưng vặn chưa tới hai lần tay nắm cửa đã rơi xuống.
Cửa phòng đã khóa trái, không có nơi nào để có thể trốn ra.
Cậu tức giận đá lên cánh cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của Harley: “Đây là tâng mười, nếu cậu nhảy xuống thì chắc chắn sẽ chết, cậu không vì bản thân suy nghĩ, cũng phải vì Risa suy nghĩ chứ.”
“Còn nữa, tôi đặc biệt thay đổi cánh cửa này rồi, nó rất kiên cường, cậu không đá được đâu.”
“Halley, cho tôi ra ngoài ngay!”
“Diên, tôi biết những gì xảy ra năm đó đã tạo cho cậu một cái bóng không thể xóa nhòa, nhưng cậu luôn hướng về phía trước, với khả năng của cậu, có thể sẽ mất nhiều thời gian, bản thân cậu có thể trì hoãn, nhưng cậu cũng đang trì hoãn một người khác.”
“Cậu đã hại một người, chẳng lẽ còn muốn thêm một người khác nữa, bởi vì cậu…không có kết quả như ý ư?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Harley có chút khàn khàn: ‘Cậu luôn nói xin lỗi, tôi thì luôn một mực nói không sao. Nhưng lần này tôi nói có một mối quan hệ, cậu không phải lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tôi sao?
Sự đền bù tốt nhất mà tôi muốn đó là…cậu khỏe mạnh, hạnh phúc, kết hôn và sinh con, đừng có ganh tị với Cố Thành Trung, mà cậu hãy cố gắng làm sao cho người khác ganh tị với cậu.”
“Tôi…không đòi hỏi gì cả, tôi chỉ Hy vọng cậu khỏe mạnh, bởi vì cậu nợ tôi, nên cậu phải lấy gấp đôi, nên không thì…tôi biết phải làm sao đây?”
“Cậu là hy vọng duy nhất của tôi, cho tôi một chút hy vọng.”
Cuối cùng giọng nói của Halley càng ngày càng nhỏ, nhưng lại mạnh mẽ giống như sấm sét hùng hồn giáng vào lòng cậu.
Anh ta ta đã hại một người, giờ còn muốn hại thêm Risa ư?
Tuổi thanh xuân của người con gái là thứ khó phụ lòng nhất, thậm chí cậu còn không chắc mình sẽ vượt qua được rào cản tâm lý này đến bao giờ.
“Đêm nay, tôi hy vọng cậu có thể trải qua một đêm tuyệt vời, người phụ nữ này có thể khiến cậu muốn trải qua phần đời còn lại của mình, chẳng lẽ không thể áp đảo nỗi sợ hãi trong lòng cậu sao?”
Halley nói một cách sâu sắc, rồi quay lưng bỏ đi.
Câu nói sau cùng này, truyền đến một cách yếu ớt.
“Nếu như cậu chạy thoát, thật sự…để cho tôi quá thất vọng rồi.”
Nghe thấy những lời nói này, cậu nở một nụ cười chua xót.
Đây đâu phải là điều mà cậu đơn phương muốn là được, cũng nên tôn trọng mong muốn của cô ấy chứ đúng không?
“Chuyện này…đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Halley đã làm gì chúng ta à?”
Toàn thân Risa đều thấy khó chịu, cô không ngừng quạt bằng đôi tay nhỏ bé của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hết cả lên, ánh mắt nhòa đi, bên trong một làn sương mờ ảo bao phủ, nhìn sương mù mờ mịt ngân ngấn nước.