Chương
“Risa và anh quen biết nhau hơn hai mươi năm, lần nào cô ấy cũng từ chối anh, anh cũng không suy nghĩ kĩ về nguyên nhân của bản thân sao? Anh có thật lòng yêu cô ấy? Vậy anh có biết rốt cuộc thứ cô ấy muốn là gì không?
“Samegawa Akane, giờ tôi nhìn anh, sao lại ngu dốt đến vậy chứ? Anh, cũng xứng là tình địch của tôi sao?
Diên cho là không đáng mà nói.
Ai cũng biết, giở chút mánh khóe sẽ có rất nhiều đường tắt để đi.
Anh ấy không phải không biết, không làm, mà là khinh thường.
Samegawa Akane nghe thấy lời này, tay run run rót trà.
Anh ta năm chặt nắm đấm không nói lời nào, ánh sang chói lọi sắc nét chiếu ra từ thấu kính chiếu lên người anh ta ta.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí dần dần nồng nặc mùi thuốc súng.
Hồi lâu sau, anh ta mói mở miệng, nói: “Anh giản quả là miệng lưỡi sắc bén.”
“Tôi chỉ đang nói sự thật, sao nào, không dám thừa nhận rồi sao?”
“Đúng vậy, Risa không yêu tôi, nhưng tôi không quan tâm, tôi yêu cô ấy là được.”
“Cô ấy nhất định muốn trở thành vợ của tồi, còn anh không có được Hứa Trúc Linh, cũng không thể nào có được Risa.”
“Anh chắc chắn là vậy sao?”
“Đúng vậy, bởi vì tôi quyết định bỏ thân phận là thân vương, ở rể gia tộc Nikkei’vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Diên liền trở nên khó coi.
Anh ấy liền nắm chặt nắm đấm, nhìn Samegawa Akane một cách phức tạp.
Anh ta nhếch khóe miệng, mang vẻ khoái trá thắng lợi nhìn Giản.
Hắn không quan tâm cả quá trình bỉ ổi bẩn thỉu như nào, hắn chỉ quan tâm đến kết quả.
NHững ai nhìn thấy cả quá trình, đến cuối cùng mọi người chỉ biết là Risa là vợ của anh ta.
Anh ta sẽ mang về cho cô niềm vinh dự lớn nhất.
“Anh, bỉ ổi hơn tôi tưởng đấy.”
Giản nhấn mạnh từng chữ một nói.
Samegawa Akane nghe thấy vậy, nhịn không nổi cười phá lên.
Hắn uống một ngụm hết sạch trà trong cốc, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ giương giương tự đắc nhìn anh.
“Giản ơi là Giản, anh cũng là một người thông minh, lại coi trọng công bằng trong tình yêu, có phải là quá buôn cười rồi không?”
“so sánh ra thì, đúng là tôi không thông minh bằng anh, nhưng tôi cũng không từ bỏ.”
“Ờ? Vậy sao? Khi nào tổ chức hôn của tôi và Risa, tôi sẽ mời anh tới, anh không được từ chối đâu đấy.”
“Chắc chắn anh sẽ không có ngày đó đâu.”
Giản trầm mặc nói.
Anh ấy tính đi tính lại, không ngờ rằng Samegawa Akane chịu từ bỏ chức danh thân vương, còn đồng ý ở rể.